CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 103

"Thật sao?" Daphne trả lời, mày cô nhướng lên tò mò. "Bây giờ mọi

chuyện thú vị rồi đây."

"Cô thấy tình thế bi thảm của tôi thú vị? Nhắc tôi không bao giờ tìm cô

nếu tôi có lỡ mà ốm nhé."

"Ồ, thôi nào." Cô chế nhạo. "Nó đâu có tệ đến thế."

"À, nó có thể đấy."

"Chắc chắn là không tệ như buổi tối của tôi rồi."

"Cô trông cực kỳ khốn khổ với mẹ cô và Macclesfield." Anh thừa nhận.

"Anh thật tốt làm sao khi chỉ ra điều đó." Cô làu bàu.

"Nhưng tôi vẫn nghĩ buổi tối của tôi tệ hơn."

Daphne bật cười, âm thanh như tiếng nhạc khẽ khàng, sưởi ấm Simon

đến tận sâu thẳm nơi xương tủy. "Chúng ta thật là một cặp đôi buồn thảm."
Cô nói. "Chắc chắn là ta có thể thành công trong cuộc trò chuyện vào cùng
một chủ đề, hơn là từng buổi tối riêng lẻ tệ hại của mỗi người."

Simon không nói gì.

Daphne cũng không.

"À, tôi không thể nghĩ ra bất cứ thứ gì." Anh nói.

Daphne bật cười nữa, lần này vui vẻ hơn, và Simon lại càng thấy bản

thân anh bị mê hoặc.

"Tôi chịu thua." Cô thở dốc. "Vậy cái gì đã biến buổi tối của anh thành

nỗi sợ hãi tồi tệ?"

"Cái gì hay ai?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.