"Tôi nghĩ," Simon chậm rãi nói, cuối cùng cũng trả lời câu hỏi của
Daphne, "rằng anh trai cô và tôi đều là những con người khác so với những
chàng trai hoang dã vào sáu năm trước. Và tôi cho rằng điều đó không tệ
chút nào."
Vài giờ sau, toàn bộ nhà Bridgerton chìm trong hỗn loạn.
Daphne đã thay chiếc váy buổi tối xanh sẫm màu lá cây mượt như
nhung, mà có người từng nói sẽ gần như làm mắt cô không nâu đến vậy, và
do chẳng mấy chốc cô không có việc gì làm trong đại sảnh rộng lớn, ngoài
việc cố gắng tìm cách để khiến các dây thần kinh của mẹ cô giữ bình tĩnh
khỏi việc chạy đua.
"Mẹ không thể tin được," Vilet nói, một tay run rẩy đặt trên ngực, "rằng
Anthony quên nói cho mẹ biết nó đã mời Công tước bữa tối. Mẹ không có
thời gian chuẩn bị. Không cho tất cả một thứ gì."
Daphne quan sát tờ thực đơn trong tay cô, bắt đầu bằng món súp rùa và
tiếp tục với thêm ba món nữa, trước khi kết thúc với món thịt cừu sốt
bechamel (theo sau, dĩ nhiên, là sự lựa chọn bốn món tráng miệng). Cô cố
gắng giữ giọng khỏi mỉa mai khi nói. "Con không nghĩ Công tước sẽ than
phiền đâu."
"Mẹ cầu mong là cậu ấy sẽ không." Violet trả lời. "Nhưng nếu mẹ biết
cậu ấy sẽ đến, mẹ sẽ đảm bảo chúng ta có món thịt bò. Không ai có thể
được tiếp đãi mà thiếu món thịt bò."
"Anh ấy biết đây là một bữa ăn thân mật."
Violet bắn cho cô cái nhìn gay gắt. "Không có bữa ăn nào là không trang
trọng khi có sự đến thăm của Công tước."
Daphne nhìn mẹ cô một cách quan tâm. Violet đang vặn vẹo hai tay và
nghiến răng ken két. "Mẹ," Daphne nói, "con không nghĩ Công tước trông