CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 170

"Ghét thật. Anh không được phép chỉ ra sự thiếu sót về vẻ duyên dáng

và sự thăng bằng của tôi."

Cô quay mặt gần hơn về phía anh khi nói, và trong thoáng chốc, làn gió

bắt được mái tóc, tô vẽ thêm màu hồng trên hai gò má, khiến cô trông đáng
yêu đến mê hoặc làm cho Simon gần như quên cả thở.

Đôi môi căng mọng đầy nhựa sống của cô vương vào đâu đó lẫn giữa

niềm vui cùng tiếng cười, và ánh nắng mặt trời phản chiếu màu đỏ trên tóc
cô. Trên mặt nước, cách xa khỏi những phòng khiêu vũ đến ngột ngạt, với
không khí trong lành xoay vần bên họ, cô trông tự nhiên và xinh đẹp đến
mức chỉ cần sự hiện diện của cô thôi, cũng đủ khiến Simon muốn cười ngơ
ngẩn như một thằng ngốc.

Nếu họ không phải đang cập bến tàu, với toàn bộ gia đình cô chạy vòng

vòng xung quanh, có thể anh đã hôn cô. Anh biết anh không thể ve vãn cô,
và anh biết anh sẽ không bao giờ cưới cô, vậy mà anh vẫn thấy bản thân
mình chồm về phía trước. Anh thậm chí còn không nhận ra chính anh đang
làm gì, cho đến khi anh đột nhiên mất thăng bằng và lảo đảo vào cây cột
phía sau.

Anthony, thật không may, chộp được toàn bộ cảnh tượng đó, chen vào

một cách sống sượng giữa Simon và Daphne, túm lấy tay cô với nhiều sức
mạnh hơn là sự duyên dáng. "Vì là anh cả của em," anh ấy gầm gừ, "anh tin
rằng đây là vinh dự của anh để hộ tống em vào bờ."

Simon chỉ cúi chào và để Anthony làm theo cách ấy, quá run rẩy và giận

dữ bởi khoảnh khắc mất kiểm soát thoáng qua để có thể tranh cãi.

Chiếc thuyền cập vào sát bến cảng, và tấm ván cầu được đặt vào chỗ.

Simon quan sát khi cả gia đình Bridgerton bước lên bờ, rồi anh đi cuối, theo
sau họ đến bãi cỏ bên bờ sông Thames.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.