Bằng cách nào đó – anh không bao giờ biết như thế nào, có lẽ chỉ bởi vì
anh chưa bao giờ gặp nhiều rắc rối như thế với những âm tiết 'T' khi phát
âm từ 'Tôi' – anh xoay sở để nói, "Ồ?". Anh hài lòng vì giọng anh sắc bén
và nhún nhường.
Nhưng nếu người đàn ông già nua ấy có nghe thấy sự cay nghiệt trong
giọng nói anh, ông ta cũng không có phản ứng chống lại chuyện đó. "Ta đã
ở bên khi ngài ấy qua đời." Middlethorpe lên tiếng.
Simon không nói gì.
Daphne – chao ôi – nhảy ngay vào sự xung đột trong anh với sự thông
cảm. "Lạy Chúa tôi."
"Ngài ấy yêu cầu ta chuyển cho cậu vài thông điệp. Ta có vài lá thư ở
nhà."
"Đốt chúng đi."
Daphne há hốc miệng kinh ngạc và vồ lấy tay Middlethorpe. "Ồ, không,
mong ngài đừng làm thế. Anh ấy có thể không muốn thấy chúng ngay bây
giờ, nhưng chắc là anh ấy sẽ thay đổi suy nghĩ trong tương lai."
Simon nguyền rủa cô với cái lườm băng giá trước khi quay trở lại phía
Middlethorpe. "Tôi nói đốt chúng đi."
"Ta – à–" Middlethorpe trông bối rối một cách vô vọng. Ông phải nhận
thức rằng hai cha con nhà Basset không trải qua khoảng thời gian tốt đẹp,
nhưng chắc chắn là ngài Công tước trước kia không tiết lộ cho ông sự thật
sâu kín của việc ghẻ lạnh này. Ông nhìn Daphne, dễ nhận thấy sự liên minh
khả dĩ, và nói với cô. "Ngoài những lá thư, có vài thứ ngài ấy muốn ta nói
với cậu đây. Tôi có thể nói về chúng với cậu ấy ngay bây giờ."
Nhưng Simon đã bỏ tay Daphne và sải bước ra ngoài.