CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 209

"Cháu không biết." Cô nói với một giọng căng thẳng. "Cháu không chắc

cháu là người phù hợp."

Đôi mắt già nua của Middlethorpe nhăn lại với sự từng trải. "Ta nghĩ

cháu có thể chính xác là người phù hợp." Ông dịu dàng nói. "Và ta tin chắc
cháu sẽ biết khi nào là thời điểm đúng đắn để đưa cho cậu ấy những lá thư.
Ta có thể giao chúng cho cháu chứ?"

Im lặng, cô gật đầu. Cô không biết có thể làm gì khác.

Middlethorpe nhấc cây gậy lên vào chỉ về phía hiên. "Cháu tốt hơn là

nên theo cậu ấy."

Daphne bắt gặp cái nhìn của ông, gật đầu, và gấp gáp chạy đi. Sân hiên

được chiếu sáng bởi vài chân nến treo tường, nên không gian buổi đêm thật
mờ ảo, và chỉ có sự giúp sức của ánh trăng giúp cô nhận ra được Simon
đang đứng trong góc. Dáng anh xa cách và giận dữ, tay khoanh lại quanh
ngực. Anh đang đối mặt với bãi cỏ bất tận trải dài ở sân hiên, nhưng
Daphne nghi ngờ một cách chân thành anh không thấy bất cứ gì, ngoài cảm
xúc dữ dội của chính anh.

Cô im lặng di chuyển về phía anh, làn gió nhẹ như một sự chào mừng

khỏi bầu không khí tù túng quanh phòng khiêu vũ. Những tiếng xôn xao
của ánh nến lững lờ trôi trong đêm, cho biết họ không phải là những người
duy nhất trong sân hiên này. Nhưng Daphne không thấy bất cứ ai khác
trong vẻ hư ảo lung linh ngay lúc ấy. Chắc là những vị khách khác đã quyết
định trú ẩn trong một góc riêng tối tăm của chính họ. Hay có thể họ đi đến
những bậc cấp của khu vườn, và ngồi xuống những băng ghế dài.

Khi bước tới bên anh, cô nghĩ đến nói một cái gì đó đại loại như, "Anh

đã rất thô lỗ với ngài Công tước đấy." hay "Tại sao anh lại quá giận dữ như
vậy với cha anh?" nhưng khi cô dừng lại rồi quyết định, đây không phải là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.