CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 210

thời gian để thăm dò cảm xúc của Simon, và thế là khi đến cạnh anh, cô chỉ
dựa vào lan can, và nói, "Tôi ước tôi có thể thấy được những ngôi sao."

Simon nhìn cô, ban đầu là ngạc nhiên, sau đó là tò mò.

"Anh sẽ không bao giờ thấy chúng ở London." Cô tiếp tục, giữ cho

giọng chủ tâm đầy tươi sáng. Dù ánh đèn có rực rỡ đến mấy, hay sương mù
đã cuốn đi. Hay thỉnh thoảng không khí quá vẩn đục để có thể nhìn rõ." Cô
nhún vai, và đưa mắt lại về phía bầu trời đã vần vũ. "Tôi hy vọng tôi có thể
thấy chúng ở đây, tại Hampstead Heath. Nhưng chậc, lũ mây lại không hợp
tác rồi."

Một khoảnh khắc im lặng kéo dài. Rồi Simon hắng giọng, và hỏi. "Cô

có biết những ngôi sao hoàn toàn khác ở bán cầu Nam không?"

Daphne không nhận ra cô đã căng thẳng thế nào, mãi cho đến khi toàn

bộ cơ thể cô giãn ra trước câu hỏi của anh. Rõ ràng, anh đang cố ép buổi tối
của họ trở lại khuôn mẫu bình thường, và cô vui khi anh làm như thế. Cô
nhìn anh vẻ giễu cợt, và nói. "Anh đang đùa."

"Tôi không đùa. Cô có thể tra cứu thông tin đó trong bất kỳ quyển sách

thiên văn học nào."

"Hừmm."

"Điều thú vị," Simon tiếp tục, giọng anh đã thoải mái hơn khi dấn sâu

vào cuộc trò chuyện, "là cho dù cô không là một người nghiên cứu thiên
văn học – và tôi không–"

"Và hiển nhiên," Daphne ngắt ngang với một nụ cười tự phản đối, "tôi

cũng không phải."

Anh vỗ tay cô, và mỉm cười, và Daphne nhẹ nhõm nhận ra niềm hạnh

phúc có thể chạm được trong mắt anh. Rồi sự nhẹ nhõm đó của cô chuyển

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.