CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 212

"Cô làm tôi tổn thương." Anh chọc, bắt chước y hệt động tác của Colin.

"Ồ, cô mới làm tôi tổn thương làm sao."

"Có lẽ anh cũng nên nghĩ đến công việc ở nhà hát đi."

"Có lẽ không." Anh đáp trả.

Cô mỉm cười nhẹ nhàng. "Có lẽ không. Nhưng những gì tôi định nói là,

cô gái Anh quốc nhạt nhẽo chính là tôi đây, tôi không có mong muốn đi bất
cứ nơi nào khác. Tôi hạnh phúc ở đây."

Simon lắc đầu, một ánh nhìn lạ lùng, gần như ánh điện lóe lên trong mắt

anh. "Cô không nhạt nhẽo. Và" – giọng anh vỡ xuống thành một tiếng thì
thầm đầy cảm xúc – "Tôi vui vì cô hạnh phúc. Tôi không biết nhiều người
thực sự hạnh phúc."

Daphne ngước nhìn lên anh, và chậm rãi, việc anh đang dần nhích lại

gần cô trở nên rõ ràng. Không hiểu sao, cô ngờ rằng anh thậm chí có nhận
ra điều đó, nhưng người anh đang chòng chành bên cô, và cô nhận thấy nó
khiến cô gần như không dứt mắt được ra khỏi anh.

"Simon?" Cô thì thầm.

"Mọi người ở quanh đây đấy." Anh nói, giọng nghèn nghẹt kỳ lạ.

Daphne quay đầu lại góc của sân hiên. Những tiếng xì xào cô nghe được

đã biến mất, nhưng nó chỉ có nghĩa những người ở cạnh họ lúc trước đang
nghe trộm.

Trước mặt cô, khu vườn như một dấu hiệu. Nếu đây là một buổi dạ vũ

của London, sẽ không có nơi nào để đi qua sân hiên, nhưng bà Trowbridge
kiêu hãnh với chính bản thân vì sự khác biệt, và do đó luôn tổ chức các buổi
dạ vũ hàng năm của bà tại ngôi nhà thứ hai ở Hampstead Heath. Nó xa hơn
mười dặm so với Mayfair, nhưng có lẽ cũng tốt trong một thế giới khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.