khiến cho mẹ trở nên không biết tí xíu thông tin nào, trong khi tất cả đều xì
xầm về những chuyện tầm phào mới nhất của bà ấy."
Điều đó hoàn toàn đúng, Daphne im lặng đồng ý. London hào nhoáng bị
nghiện Thời báo Xã Hội của Quý bà Whistledown. Tờ báo bí ẩn xuất hiện
nơi ngưỡng cửa của từng thành viên thuộc xã hội thượng lưu vào ba tháng
trước. Trong hai tuần đầu, nó được tự ý giao đến vào mỗi thứ Hai, thứ Tư
và thứ Sáu. Và rồi sau đó, vào thứ Hai của tuần thứ ba, tất cả viên quản gia
khắp ngõ ngách của London đều chờ đợi trong vô vọng bóng các cậu bé con
vẫn thường giao báo cho Whistledown, để rồi khám phá ra rằng lần này
không phải miễn phí. Họ phải trả cho các mẫu tin lượm lặt tầm phào nơi
đường phố với cái giá xúc phạm năm penny một tờ.
Daphne cảm thấy ngưỡng mộ sự hiểu biết của Quý-bà-Whistledown-hư-
cấu. Vào lúc bà bắt đầu buộc mọi người phải trả tiền cho những tin tức của
mình, cả giới thượng lưu đều đã đâm nghiện. Tất cả đều ném ra những đồng
penny, và ở một nơi nào đó, một người phụ nữ thích xỏ mũi vào chuyện
thiên hạ đang trở nên giàu có.
Trong khi Violet bước đi quanh phòng, gắt gỏng về 'sự xem thường gớm
guốc' chống lại gia đình bà, Daphne ngước lên và đảm bảo mẹ không chú ý
đến mình, và mắt cô hạ xuống nghiên cứu kỹ hơn cột tin gây nên chuyện
scandal. Whistledown – như giờ đây được nhiều người gọi – là sự trộn lẫn
những lời bình luận tò mò, tin tức xã hội, những lời châm chích kịch liệt, và
thỉnh thoảng là lời than phiền. Điều làm cho nó khác so với những tờ báo xã
hội khác, đó là tác giả đã gọi thẳng thừng đầy đủ tên nhân vật được nhắc
đến. Không có sự ẩn giấu nào đằng sau những từ rút gọn, chẳng hạn như
Ngài S------ và Cô G------. Nếu Quý bà Whistledown muốn viết về ai, bà ta
sẽ sử dụng tên thật của người đó. Giới thượng lưu bị kéo vào các mẩu tin
gây scandal, nhưng họ cũng đồng thời bị mê hoặc một cách bí ẩn.
Những bản tin thường nhật gần đây là kiểu của Whistledown. Bên cạnh
những mẩu tin ngắn về những người dòng họ Bridgerton – được miêu tả