CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 269

Không phải anh có bất kỳ rắc rối nào với việc trò chuyện ngay bây giờ.

Chỉ là anh không biết phải nói gì.

"Anh có thể đeo nó cho em chứ?" Anh dịu dàng hỏi.

Cô gật đầu, và bắt đầu cởi găng ra.

Nhưng Simon giữ lấy những ngón tay cô, rồi tự mình cởi chúng. Anh

giật mạnh chúng ra ở mỗi đầu ngón tay, rồi chậm rãi kéo đôi găng ấy trượt
khỏi tay cô. Cử chỉ ấy thật khêu gợi không nao núng, rõ ràng là kiểu vắn tắn
của những gì anh muốn làm: cởi bỏ từng manh áo ra khỏi cơ thể cô.

Daphne thở hổn hển khi đôi găng quét dọc qua đầu những ngón tay. Âm

thanh hơi thở gấp gáp dọc theo môi cô khiến anh càng muốn cô hơn nữa.

Với bàn tay run rẩy, anh đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô, trượt nó qua

khớp ngón tay cho đén khi ngừng lại đúng chỗ.

"Nó vừa vặn một cách hoàn hảo." Cô nói, di chuyển tay theo hướng cô

có thể thấy được nó rực rỡ như thế nào dưới ánh sáng.

Tuy nhiên, Simon, lại không bỏ tay cô ra. Khi cô di chuyển tay, làn da

cô lướt nhẹ qua da anh, tạo ra sự ấm áp, dễ chịu một cách kỳ lạ. Rồi anh
đưa tay cô lên môi và nhẹ nhàng hôn lên các khớp ngón tay. "Anh sung
sướng," anh thì thầm, "vì nó vừa với em."

Môi cô nhếch lên – một gợi ý về nụ cười tươi rói phóng khoáng mà anh

ngưỡng mộ. Có thể là một gợi ý rằng tất cả mọi chuyện giữa họ sẽ tốt đẹp.

"Làm sao anh biết em thích những viên ngọc lục bảo?" Cô hỏi.

"Anh không biết." Anh thú nhận. "Chúng nhắc anh nhớ tới mắt em."

"Tới mắt–" Đầu cô khẽ nghiêng khi miệng cô cong lên, chỉ có thể miêu

tả như một nụ cười quở trách. "Simon, mắt em màu nâu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.