CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 377

Máu Simon bắt đầu chảy rần rật, và hơi thở anh trở nên đứt quãng. Cưỡi

ngựa? Chết toi nó, cô có mất trí không? Vì Chúa, cô đang có thai. Thậm chí
ngay cả anh cũng biết phụ nữ có mang không được phép cưỡi ngựa.

"Thắng yên ngựa cho ta." Simon yêu cầu. "Ngay lập tức."

"Bất kỳ con ngựa nào ạ?" Jeffries hỏi.

"Con nhanh nhất." Simon quát lại. "Và làm ngay đi. Hay tốt hơn, ta sẽ

làm nó." Với những lời đó, anh quay gót và bước ra khỏi nhà.

Nhưng trên nửa đường tới chuồng ngựa, cơn hoảng loạn của anh tăng

tốc di chuyển từ máu đến tận xương tủy, và Simon quyết định chạy thục
mạng thay cho bước đi.

Ngồi cưỡi ngựa hai bên thật không giống như trước, Daphne nghĩ,

nhưng ít nhất cô đang di chuyển rất nhanh. Ở vùng quê, nơi cô lớn lên, cô
luôn mượn quần ống túm của Colin, và tham gia cùng các anh trai trong
những cuộc đua phi nước đại. Mẹ cô thường phát hỏa bốc hơi ngùn ngụt
công kích, mỗi khi bà trông thấy cô con gái lớn nhất của mình trở về với
mình mẩy dính đầy bùn, và hoàn toàn thường xuyên trưng ra vài vết thâm
tím mới, nhưng Daphne đã chẳng quan tâm. Cô đã chẳng quan tâm họ đang
cưỡi ngựa đi đâu, hay họ cưỡi ngựa đến đâu. Tốc độ là tất cả.

Trong thành phố, dĩ nhiên, cô không thể mặc quần ống túm, và vì vậy

phải chuyển qua ngồi một bên trên lưng ngựa, nhưng nếu cô dẫn ngựa ra
ngoài đủ sớm, khi xã hội thượng lưu vẫn còn yên giấc trên giường, và nếu
cô chắc chắn giới hạn bản thân ở những khu vực tách biệt hơn trong Hyde
Park, cô có thể rạp người trên yên ngựa và phi nước đại. Cơn gió lùa vào
tóc làm xõa tung búi tóc, và khiến mắt cô rát bỏng, nhưng ít nhất nó cũng
khiến cô lãng quên.

Trên lưng con ngựa cái yêu thích, lao qua cánh đồng, cô cảm thấy tự do.

Chẳng có phương thuốc nào tốt hơn cho một trái tim tan vỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.