CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 378

Vì cô bỏ rơi người giữ ngựa đã lâu, cô vờ như không nghe khi cậu ta hét

lên. "Đợi đã! Thưa bà! Đợi đã!"

Cô sẽ xin lỗi cậu ấy sau. Những người giữ ngựa tại Ngôi nhà Bridgerton

đã quen với những màn biểu diễn của cô, và nhận ra kỹ năng cô có trên
lưng ngựa. Cậu trai giữ ngựa mới này – một trong những người hầu của
chồng cô – chắc chắn sẽ lo lắng.

Daphne cảm thấy cắn rứt lương tâm – nhưng chỉ nhói lên. Cô cần ở một

mình. Cô cần phóng nhanh hơn.

Cô chậm rãi xuống dốc, khi cô đến khu vực có nhiều cây cối, và hít vào

một hơi thở sâu của khí trời mùa thu khô lạnh. Cô nhắm mắt lại trong một
thoáng, để những âm thanh và mùi vị của công viên lắp đầy những giác
quan cô. Cô nghĩ đến người đàn ông mù mà có lần cô đã gặp, người nói với
cô các giác quan khác của ông đã trở nên nhạy bén hơn, kể từ ngày ông mất
đi thị giác. Khi cô ở đây và hít vào hương thơm của khu rừng, cô nghĩ ông
ấy có thể đúng.

Cô lắng nghe kỹ càng, đầu tiên nhận ra thanh âm cao the thé chíp chíp

của lũ chim, rồi là tiếng chân nhẹ nhàng, gấp gáp của những chú sóc, khi
chúng tích trữ hạt dẻ cho mùa đông. Rồi là–

Cô nhăn mặt và mở mắt ra. Chết tiệt. Đây rõ ràng là âm thanh của một

tay cưỡi ngựa khác đang đến gần.

Daphne không muốn bạn đồng hành. Cô muốn một mình với những suy

nghĩ và nỗi đau của cô, và cô chắc chắn không muốn phải giải thích cho vài
thành viên trong giới tại sao cô lại một mình nơi công viên. Cô lắng nghe
lần nữa, nhận ra vị trí của tay cưỡi ngựa đang tới, và quay đi về hướng
khác.

Cô vẫn giữ cho ngựa bình tĩnh phi nước kiệu, suy nghĩ nếu cô chỉ cần rẽ

sang hướng khác, hắn sẽ để cô yên. Nhưng bất cứ cô đi đường nào, hắn ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.