CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 397

Và nếu cần phải nói ra tới cả trăm lần, anh cũng mặc xác.

"Anh yêu em." Anh nói lần nữa, những ngón tay anh cuồng loạn với vận

tốc nhanh nhất trên áo váy cô.

"Em biết." Cô bẽn lẽn nói. Cô khum gương mặt anh trong tay cô, và gài

chặt mắt anh với mắt cô. "Em cũng yêu anh."

Rồi cô kéo môi anh xuống môi cô, hôn anh bằng một nụ hôn ngọt ngào

ngây thơ, khiến anh bừng cháy.

"Nếu anh có bao giờ, có bao giờ làm tổn thương em lần nữa," anh nói

mạnh mẽ, môi anh di chuyển đến khóe môi cô, "anh muốn em giết anh đi."

"Không bao giờ đâu." Cô trả lời, mỉm cười.

Môi anh kéo đến chỗ hõm nhạy cảm nơi quai hàm gặp dái tai cô. "Vậy

thì làm anh tàn phế." Anh thều thào. "Bẻ tay, làm trặc mắt cá chân anh."

"Đừng ngốc thế." Cô nói, chạm vào cằm anh, và quay mặt anh lại về

phía cô. "Anh sẽ không làm tổn thương em."

Tình yêu cho người phụ nữ này ngập tràn trong anh. Nó dâng lên trong

ngực, khiến những ngón tay anh tê dại, và đánh cắp từng hơi thở nơi anh.
"Có đôi khi," anh thầm thì, "anh yêu em nhiều đến mức khiến anh hoảng sợ.
Nếu anh có thể cho em cả vũ trụ, em biết anh sẽ làm thế, đúng không?"

"Anh là tất cả những gì em muốn." Cô thì thầm. "Em không cần cả vũ

trụ, chỉ cần tình yêu của anh. Và có lẽ" cô thêm vào với một nụ cười gượng
gạo, "muốn anh tháo đôi bốt ấy ra."

Simon cảm thấy gương mặt mình sắp kéo ra thành một nụ cười toe toét.

Chẳng biết bằng cách nào, vợ anh luôn trông như biết chính xác anh cần
những gì. Chỉ khi những xúc cảm thắt chặt lấy, mang anh gần một cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.