CỦA CHUỘT VÀ CỦA NGƯỜI - Trang 104

Uống rồi, nó ngồi xuống bờ, ngồi chéo để có thể coi chừng con đường
nhỏ đi vào. Nó co đầu gối vào trong hai tay và tì cằm lên đầu gối.
Ánh sáng lên dần, dưới đáy thung lũng đã bắt đầu tối, và cùng một lúc
trên ngọn các đỉnh núi sáng cháy ngọn hồng.
Lennie nói nhỏ nhẹ:
- Mẹ kiếp, mình cũng bảnh lắm chớ, đâu có quên. Trốn vào bụi rậm và
chờ anh George tới.
Nó kẻo chụp mũ xuống mặt:
- Anh George rồi ảnh chửi cho coi. Rồi ảnh cằn nhằn là sao không ở một
mình, sao lại có mình quấy rầy ảnh hoài.
Nó quay đầu và nhìn đỉnh núi sáng chói. Nó nói:
- Mình có thể lên trên kiếm một cái hang mà ở chớ. Rồi nói tiếp, buồn
thảm:
- Đừng có nói chuyện ăn xốt cà chua nữa nhé... Nhưng, đây cóc cần. Nếu
anh George ảnh chán mình rồi... mình sẽ đi… mình sẽ đi mà.
Và tôi, ở đầu óc Lennie hiện ra một bà già mập mạp. Bà ta đeo đôi kính
dày, mặc một chiếc áo choàng len có túi, dáng sạch sẽ và phốp pháp. Bà ta
đứng trước Lennie, chống tay lên hông và nhíu lông mày nhìn nó có vẻ
trách móc.
Và, qua giọng Lennie, bà ta cất lời:
- Tao đã nói đi nói lại với mày hoài mà. Tao đã bảo mày là “mày phải
nghe lời George, bởi vì nó rất tử tế và nó lúc nào cũng yêu thương mày”.
Nhưng mày đâu có thèm nghe. Mày chỉ làm bậy làm bạ.
Và Lennie đáp:
- Dì ơi, cháu cố hết sức mà. Cháu đã cố hoài. Mà rồi cũng không chừa
được.
Bà ta tiếp qua giọng Lennie:
- Mày không bao giờ chịu nghe lời George cả. Còn nó thì suốt đời lo lắng
cho mày. Có một mẩu bánh nó cũng chia cho mày một nửa, lại còn nhường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.