CỦA CHUỘT VÀ CỦA NGƯỜI - Trang 106

nuôi thỏ nữa thì thật là mày khùng hơn một bậc nữa. Bác mà gặp mày, bác
còn nện cho mày một chầu cây nữa là!
Lần này thì Lennie cãi lại:
- Cái đó nhất định là không rồi. Chả bao giờ anh George đánh tôi cả. Tôi
quen với anh George từ... tôi không nhớ rõ bao lâu... mà chưa lúc nào anh
George dọa đánh tôi cả. Ảnh thương tôi lắm. Không vì vậy mà ảnh lại đánh
tôi đâu.
Thỏ trả lời:
- Ừ nhưng mà bác ngán mày tới tận cổ rồi. Bác mần mày một trận, rồi
bác ấy đi, bỏ mặc mày cho coi.
Lennie la kinh hoảng:
- Không. Không, ảnh không làm thế đâu. Tôi biết ảnh mà. Tôi với ảnh hai
người kết bạn với nhau mà.
Nhưng con thỏ vẫn lập lại hoài, giọng nhỏ nhẹ:
- Bác ấy sẽ bỏ mặc mày, đồ chết bằm! Bác bỏ mày bơ vơ một mình. Bác
ấy bỏ mặc mày, đồ chết tiệt!
Lennie lấy hai tay bịt tai:
- Không. Tao bảo nhất định là không.
Và nó thét lên:
- Trời ơi. Anh George ơi, anh George à! Anh George!
Từ trong lùm cây George bình thản đi ra, và con thỏ bỏ trốn vào trong óc
Lennie.
Geoge hỏi bình thản:
- Chuyện gì mà mày rống lên vậy?
Lennie quỳ thẳng lên:
- Anh không bỏ mặc tôi chớ anh George? Tôi biết là anh không bỏ tôi bơ
vơ.
George bước cứng nhắc lại gần và ngồi xuống cạnh nó.
- Không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.