CỦA CHUỘT VÀ CỦA NGƯỜI - Trang 16

- Riêng hai đứa mình thì lại khác. Tương lai mình đã vạch sẵn rồi, chúng

ta có thể tâm sự than thở với nhau và giúp đỡ lẫn nhau. Việc gì phải ra quán
ngồi phung phí hết số tiền kiếm được vì không còn chỗ nào để lui tới. Bọn
họ mà không may thì có thể ở tù rục xương vì chẳng ai để ý tới. Mình thì
khác.
Lennie ngắi lời, tiếp theo:
- Nhưng mình thì khác! Tại sao thế? Tại vì... tại vì... đời tôi đã có anh,
đời anh đã có tôi. Đúng thế phải không?
Nó phá lên cười sung sướng.
Anh George à! Anh nói tiếp đi.
- Mày đã thuộc lòng tôi. Mày nói cũng được.
- Không! Anh kể hay hơn. Thế nào cũng có đoạn tôi quên. Anh nói tiếp
chuyện ấy đi.
- Ừ! Một ngày kia cố gắng dành dụm, thế nào ta cũng tậu được một căn
nhà nhỏ, một hay hai mẫu đất, một con bò sữa, một bầy heo con và…
Lennie reo lên:
- Mình sẽ không khác gì trại chủ. Và mình sẽ có cả thỏ nữa. Anh George,
nói nữa đi. Anh nói cho tôi nghe chuyện cái vườn, chuyện đàn thỏ trong
chuồng, chuyện cảnh mưa mùa đông, cái lò sưởi, ta lấy sữa đánh thành kem
đặc đến nỗi cắt không được. Nói hết cả đi, tuốt cả đi.
- Mày thuộc hết rồi sao không kể lấy?
- Không, anh kể cơ. Tôi kể thì không hay bằng anh đâu. Kể đi anh
George. Tôi sẽ săn sóc bầy thỏ như thế nào nhỉ?
- Này nhé ! Mình sẽ có một vườn rau lớn, một chuồng gà con. Mùa đông
khi mưa rét, mình có thể bảo: việc đâu để đấy đã và mình nhóm lửa trong lò
sưởi, ngồi sưởi ấm và nghe mưa rơi trên mái.
George bỗng rút con dao ra khỏi túi:
- Mẹ kiếp! Tao không có thời giờ kể tiếp nữa đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.