CỦA CHUỘT VÀ CỦA NGƯỜI - Trang 42

Giọng George thân mật:
- Nói anh hay tại sao tôi lại thôi giỡn nó nhé. Một hôm cả đám đông đang
ở trên bờ sông Sacramento. Tôi đang cao hứng. Tôi quay nhìn nó và xúi:
“nhảy đi”. Và nó nhảy liền. Nó chẳng biết bơi lấy một sải. Suýt nữa nó chết
đuối nếu người ta không cứu kịp. Thế mà nó lại cảm ơn tôi bởi vì tôi đã cứu
nó. Nó quên bẵng rằng chính tôi đã xui nó nhảy. Từ đó, tôi không bao giờ
dám tái diễn nữa. Nó dễ thương thật. Chẳng cần phải khôn khéo mới dễ
thương. Nhiều khi còn ngược lại là đằng khác. Cứ thử xem một gã thật ma
lanh thì biết, chín phần mười là đồ xỏ lá.
George thu các quân bài rải rác lại và bắt đầu bày một ván mới. Phía
ngoài, tiếng móng sắt chạm mặt đất kêu ầm ầm. Ở cửa sổ trời bảng lảng
hoàng hôn hãy còn để lại những khuôn vuông sáng. George nói:
- Tôi chẳng có gia đình thân thích. Tôi thấy dân làm mướn trong trại cũng
một thân một mình vậy. Chả ra làm sao cả. Họ chẳng còn cái thú gì nữa.
Rốt cuộc họ trở thành hung dữ. Họ chỉ luôn luôn nghĩ đến chuyện đánh
nhau thôi.
Slim tán đồng:
- Đúng thế, họ trở thành hung dữ. Lâu dần tới chỗ họ chẳng còn muốn trò
chuyện với ai cả.
- Tôi biết dư là đi với Lennie thường hay bị rắc rối lắm, nhưng mà mình
lại quen nó đi rồi thành ra thiếu nó cũng không được nữa.
- Nó đâu có rắc rối gì. Mới quen cũng biết chắc rằng nó hiền lành lắm.
- Hẳn là nó lành rồi. Nhưng mà nó cứ gặp chuyện xảy ra ở Weed...
George ngừng lại, nghiêng một nửa quân bài lên. Nó có vẻ sợ sệt và khẽ
đưa mắt nhìn Slim.
- Anh đừng nói với ai cả nhé?
Slim bình thản hỏi:
- Chuyện ở Weed làm sao?
- Anh không nói với ai thật chứ? Nhất định không chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.