CỦA CHUỘT VÀ CỦA NGƯỜI - Trang 6

George vốc nước vào mặt, dưới cằm và chung quanh gáy. Rồi hắn đội mũ

vào, dịch lùi một chút, ngồi ôm lấy đầu gối, Lennie nhìn và bất chước giống
hệt George, dịch lùi lại rồi cũng vòng tay ôm lấy đầu gối. Hắn chụp mũ
xuống trán giống hệt George vậy.
George lặng ngắm dòng nước đăm chiêu. Mặt trời rọi vào làm mặt hắn đỏ
ngầu. Hắn nói giận dữ:
- Nếu thằng cha tài xế xe buýt nó hiểu nó nói cái gì, thì bọn mình đã được
chở tới tận trại. Hừ! Các bác chỉ phải đi một thôi đường ngắn, rất ngắn. Mẹ
kiếp, ít ra là bốn dặm. Thật ra là nó đếch muốn ghé qua cổng trại. Rõ là đồ
vô tích sự. Nó chê không thèm ghé Soledad. Nó tống cổ mình xuống rồi
nói: Chỉ còn một thôi đường ngắn nữa thôi? Tao cuộc là hơn bốn dặm!
Nóng quá ta! Lennie nhìn bạn rụt rè:
- Anh George!
- Hử ? Muốn gì?
- Mình đi đâu bây giờ?
George nắn lại vành mũ, trừng mắt:
- Mày lại quên rồi hả? Tao cứ phải nhắc hoài mày sao? Sao mày lại có thể
đần thế hở trời !
Lennie ngọt ngào:
- Tôi quên thật? Tôi vẫn cố nhớ chứ! Xin thề với anh như vậy!
- Thôi, thôi. Tao nhắc lại cho mày lần nữa. Tao có làm được việc gì đâu,
suốt ngày phải căn dặn mày, rồi mày quên, rồi tao phải nói lại.
- Tôi vẫn cố nhớ mà không được.Tôi chỉ nhớ chuyện đàn thỏ thôi, anh
George ạ !
- Câm mồm mày đi. Lúc nào cũng thỏ ! Nghe này ! Bây giờ mày nghe và
cố nhớ để đừng gây rắc rối nữa. Mày có nhớ hôm hai đứa mình ngôi ở lề
đường Heward Street, chăm chú nhìn cái bảng đen không?
Mặt Lennie sáng lên một nụ cười:
- Nhất định là nhớ chứ, anh George. Tôi nhớ là... ừ, rồi mình làm gì nhỉ?
Tôi nhớ có mấy mụ đi qua rồi anh nói...anh nói gì nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.