CỦA CHUỘT VÀ CỦA NGƯỜI - Trang 62

George khạc xuống đất, vẻ chán nản:
- Cả hai bọn này mới chỉ có đúng một chục bạc. Nó tiếp có vẻ suy tư:
- Này, nếu cả hai đứa, tôi với Lennie làm một tháng mà không tiêu gì cả,
thì chúng tôi cũng có trăm bạc rồi. Như vậy là bốn trăm rưởi. Tôi cam đoan
là đóng chừng đó tiền mình lấy nhà được. Rồi bác với Lennie có thể bắt đầu
sửa sang trong trại. Còn tôi, tôi kiếm việc làm để trả hết chỗ thiếu, còn mấy
người có thể bán trứng hay những thứ vặt vãnh khác.
Tất cả cùng im lặng, họ nhìn nhau, sửng sốt. Cái điều mà họ chưa bao giờ
thành thật tin tưởng ấy, lại đang đến rất gần.
George trịnh trọng tuyên bố:
- Lạy Trời? Tôi cuộc là mình mua được cái trại ấy.
Mắt nó sáng lên huyền ảo. Nó nhắc lại:
- Tôi cuộc là mình mua được.
Candy ngồi ở mép giường. Lão bức rức, gãi chỗ cổ tay cụt lão nói:
- Tôi tàn tật bốn năm nay rồi. Rồi chúng sẽ đuổi tôi. Chừng nào tôi không
còn làm lụng, dọn dẹp được nữa chúng sẽ đuổi tôi ra nhà tế bần. Tôi mà hùn
vốn với các anh, các anh sẽ để cho tôi làm vườn, dù rằng rồi đây tôi sức yếu
cũng chẳng làm được bao nhiêu. Và phần tôi còn làm bếp và làm công
chuyện vặt vãnh. Vậy là ít ra tôi cũng có chỗ nương tựa. Yếu ốm thì tôi làm
việc nhà.
Lão nói khốn khổ:
- Các anh thấy con chó của tôi tối nay đấy. Họ bảo con chó không làm ích
gì cho ai, còn sống còn tội. Tới chừng họ tống tôi ra khỏi nơi này, tôi cũng
muốn kẻ nào thảy cho tôi một phát súng. Nhưng đời nào họ lại bắn tôi. Lúc
đó thật là không biết đi đâu, không biết làm gì. Chừng nào các anh thu xếp
xong, tôi lại còn lãnh thêm được ba chục đồng nữa.
George đứng dậy:
- Nhất định vậy ư? Thu xếp căn nhà cũ lại cho kha khá một chút rồi ta
dọn lại ở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.