CỦA CHUỘT VÀ CỦA NGƯỜI - Trang 73

tôi không thích vậy. Mãi về sau, tôi mới hiểu tại sao ông không thích vậy.
Nhưng giờ thì tôi hiểu quá.
Y ngập ngừng và khi nói tiếp giọng dịu dàng hơn:
- Hồi đó, chung quanh đây vài dặm không có một gia đình người da đen
nào hết. Và bây giờ, khắp cả trại này, cũng không có một người da đen nào,
chỉ trừ một gia đình ở Soledad.
Y cười:
- Hừ, tôi có mở miệng nói cái gì, người ta cũng bảo là thằng mọi nói
không đáng kể.
Lennie hỏi:
- Theo bác biết thì bao lâu nữa tôi mới có thể chơi với lũ chó con ấy?
Crooks lại cười:
- Nói chuyện với chú, chắc là khỏi lo chú đi kể lại. Chừng nửa tháng thì
chúng sẽ khá lớn. Cha George coi bộ khôn ngoan đấy. Hắn mặc sức nói, còn
chú, chú chẳng hiểu lấy một tiếng.
Y cúi xuống, nói rất hăng:
- Người ta cho là bất quá một thằng mọi nói không đáng kể, nhất là một
thằng mọi gẫy xương sống nữa. Nghĩa là chẳng có nghĩa lý gì cả, chú hiểu
không? Vả lại, bề gì chú cũng đếch nhớ được. Không phải tôi mới thấy lần
đầu, mà cả ngàn lần... Một cha trút bầu tâm sự và cha kia không buồn nghe
hoặc đếch hiểu cũng chẳng quan hệ gì. Điều quan hệ là được nói hay là nín
thinh, đếch nói gì. Ngoài ra, không quan hệ gì, không quan hệ gì cả.
Y càng hăng hơn nữa và giờ, y còn lấy tay đấm vào đùi.
- George hắn có thể nói với anh hằng tá chuyện con tiều, và chả có đếch
gì quan hệ. Điều quan hệ là được thổ lộ tâm can. Được có bầu bạn, thế thôi.
Y ngừng lại. Giọng y dịu dàng, gắn bó:
- Ví thử là George hắn không về nữa. Ví thử là hắn chuồn luôn một mạch
không về nữa. Chú tính làm sao đây?
Lennie chú ý nghe dần dần. Nó hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.