CỦA CHUỘT VÀ CỦA NGƯỜI - Trang 88

- Đâu đến nỗi dữ tợn gì lắm mà mình phải chạy lên kia trốn vào rừng.

Không, nhất định không rồi, lát nữa mình nói với anh George là tự nhiên
mình thấy nó chết.
Nó ngắm nghía và vuốt ve từ hai tai xuống tới đuôi. Nó nói tiếp buồn
thảm:
- Mà thế nào ảnh cũng biết. Cái gì ảnh cũng biết hết. Để tôi coi: “Chính
mày giết nó mà. Đừng có hòng tìm cách dối tao”. Rồi ảnh nói: “Chừng đó
thôi là từ nay mày không được nuôi thỏ nữa”.
Thốt nhiên nó kêu lên giận dữ:
- Tại sao mày lại dễ chết vậy hả trời? Mày đâu có bé bỏng gì như con
chuột.
Nó nhặt con chó lên và ném tít ra xa. Nó quay lưng không nhìn nữa. Nó
ngồi xuống co cao hai đầu gối lên, rên rỉ!
- Giờ thì mình đếch được nuôi thỏ nữa rồi. Giờ thì ảnh đếch cho mình
nuôi thỏ nữa rồi.
Và, trong cơn thất vọng, nó lắc lư người từ trước ra sau. Bên ngoài, tiếng
móng ngựa dội lên tấm sàn thép kêu chát chúa, và tiếng hò la khẽ nổi lên.
Lennie đứng dậy, đến nhặt con chó, đặt lên đống cỏ. lại ngồi xuống. Nó lại
vuốt ve con vật. Nó nói:
- Mày chưa đủ sức mà. Họ đã nhắc đi nhắc lại là mày chưa đủ sức mà.
Thật tao đâu biết là mày dễ chết như vậy chớ?
Nó lấy ngón tay rờ cái tai con chó mềm nhũn:
- Biết đâu anh George lại chả đếch cần. Mẹ kiếp con chó này thì ăn thua
gì tới ảnh.
Vợ Curley hiện ra ở góc ô cuối cùng. Ả tiến lại gần nhẹ nhàng tới nỗi
Lennie chẳng hay biết gì cả. Ả bận một chiếc áo vải màu rực rỡ và đi đôi
giày muyn có lông đà điểu đỏ. Mặt ả tô điểm cẩn thận. Mái tóc cuộn từng
chùm rất gọn gàng. Ả tới gần sát, Lennie mới ngẩng mặt lên trông thấy.
Cuống cuồng, nó vứt một nắm rơm lên trên con chó. Nó nhìn ả, mặt sa
sầm. Ả hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.