CUỘC ĐỜI TÔI MỘT TRĂM GIỜ VỚI FIDEL CASTRO - Trang 485

tiên đó, chúng tôi còn phái đối mặt với cuộc “chiến tranh bẩn”, cuộc xâm
lược tại Vịnh con lợn, rồi cuộc khủng hoảng tên lửa tháng 10.

Cuộc di tản ồ ạt từ cảng Camarioca đã diễn ra vào tháng 10 năm

1965, và một thời gian ngắn sau đó, vào tháng 11 năm 1966, người Mỹ -
thực lòng tôi cũng không hiểu tại sao - đã quyết định thông báo Đạo luật
Điều chỉnh về Cuba.

Theo thời gian, thì dần dần ngườ bắt đầu nhận ra bản chất thực sự của

Đạo luật Điều chỉnh này, cũng như những hậu quả mà nó mang lại. Đó là lý
do tại sao trong suốt những lần khủng hoáng đầy khó khăn như vậy, chúng
tôi cũng không hề yêu cầu phía Mỹ bãi bỏ điều luật này.

Sau đó, đến năm 1980 lại xảy ra cuộc khủng hoảng Mariel.
Mariel là cuộc khủng hoảng thứ hai, tất cả đều do Mỹ đứng sau giật

dây với sự tiếp tay của một số nước khác ở châu Mỹ Latinh và châu Âu.
Sau sự kiện Đại sứ quán Pêru tại Havana bị đột nhập bằng vũ lực, nhân viên
gác cổng người Cuba bị sát hại bên trong Đại sứ quán, nhưng những quan
chức ngoại giao Pêru lại quyết định không chịu giao nộp kẻ giết người,
chúng tôi đã ra lệnh rút lực lượng bảo vệ xung quanh đại sứ quán Pêru.
Chúng tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra. Khoảng 10 nghìn người, chủ yếu là dân
lưu manh, du thủ du thực những kẻ muốn sang Mỹ nhưng chưa bao giờ
nhận được Visa, đã ùa vào trong đại sứ quán. Do đó chúng tôi cho thành lập
cảng Mariel và tháo bỏ mọi hạn chế đối với bất kỳ ai muốn di cư sang Mỹ.
Chúng tôi cho phép tàu thuyền của những người Mỹ gốc Cuba được phép
cập cảng và đưa những kẻ muốn ra đi sang Mỹ. Và thế là cũng giống như ở
Camarioca trước đây, một cầu hàng hải đã được thiết lập, và có khoảng 100
nghìn người lên đường sang Mỹ.

Chúng tôi tự mình ra quyết định và giải quyết mọi vấn đề phát sinh,

cũng như chúng tôi tự giải quyết vấn đề những vụ cướp nhằm vào máy bay
của Mỹ sau này, với tinh thần trách nhiệm cao nhất, bởi vì thực tế là có tống
giam những người phạm các tội (không tặc) như vậy 20 năm cũng không
thể ngăn được họ từ bỏ ý định. Và chúng tôi nhận thấy là về cơ bản thì
những kẻ cướp máy bay ở Mỹ (để bay sang Cuba) đều là những kẻ thần
kinh không bình thường. Theo tôi hoàn toàn không có bất kỳ động cơ chính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.