DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 111

nữa. Thế đấy, ông ấy bảo, Sonja, em và anh, chúng ta thế là xong. Và ông
ấy đi! Anh thấy đấy. Đấy là vì sao ông ấy ở trên đó còn tôi ở dưới này.” Bà
lại che mắt và theo dõi chặng đường của Tilo.

“Tôi xin lỗi vô cùng,” tôi nói. “Giá mà tôi không chỉ ông bà đến cái nhà

khách ấy từ đầu…”

“Xin anh. Cái nhà khách không quan trọng.” Bà cúi người tới trước để

thấy được Tilo rõ hơn. Rồi bà quay sang tôi mỉm cười, và tôi nghĩ hình như
có những giọt lệ nhỏ trong mắt. “Nói tôi hay đi,” bà bảo. “Hôm nay, anh
định sáng tác thêm bài hát nữa à?”

“Dự định là thế. Hoặc ít nhất thì, tôi định viết nốt bài hát đang viết dở.

Bài bà vừa nghe hôm qua ấy.”

“Bài ấy hay tuyệt. Và anh sẽ làm gì nữa, sau khi đã viết xong ở đây?

Anh có dự định gì chưa?”

“Tôi sẽ về Luân Đôn lập một ban nhạc. Những bài hát này cần một ban

thích hợp, nếu không chúng sẽ không đạt được hiệu quả.”

“Thú vị quá. Tôi chúc anh may mắn.”

Ngừng một lúc, tôi lại nói, thật nhỏ: “Mà có khi tôi cũng chẳng làm.

Cũng không phải dễ dàng, bà biết đấy.”

Bà không trả lời, và tôi chợt nghĩ bà không nghe thấy, bởi bà đã lại quay

đi, nhìn về phía Tilo.

“Anh biết không,” cuối cùng bà nói, “hồi còn trẻ, không có gì có thể làm

tôi bực tức. Nhưng bây giờ tôi bực tức vì mọi thứ. Tôi không biết tại sao
mình lại thành thế này. Điều ấy không tốt. Ồ, tôi không nghĩ Tilo sẽ trở lại
đây. Tôi sẽ quay lại nhà khách đợi ông ấy vậy.” Bà đứng lên, ánh mắt vẫn
dõi theo bóng người đằng xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.