DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 112

“Thật đáng tiếc,” tôi nói và cũng đứng dậy, “ông bà lại bất hòa giữa kỳ

nghỉ thế này. Thế mà hôm qua, khi tôi chơi cho hai người nghe, hai người
có vẻ hạnh phúc biết mấy.”

“Phải, đấy là một khoảnh khắc đẹp. Cám ơn anh đã đem lại nó.” Bỗng

nhiên, bà chìa tay cho tôi, mỉm cười thân mật. “Gặp được anh thật mừng.”

Chúng tôi bắt tay nhau, theo kiểu mềm mại mỗi lần bắt tay phụ nữ. Bà

đã dợm bước đi, song dừng lại nhìn tôi.

“Nếu Tilo ở đây,” bà nói, “ông ấy sẽ bảo anh, đừng bao giờ nản chí. Ông

ấy sẽ nói, tất nhiên rồi, anh phải đi Luân Đôn và thử thành lập ban nhạc của
mình. Tất nhiên anh sẽ thành công. Tilo sẽ nói với anh như thế. Bởi vì ông
ấy là như vậy.”

“Thế bà thì sẽ nói thế nào?”

“Tôi cũng muốn nói tương tự. Bởi anh còn trẻ và tài năng. Nhưng tôi

không tin tưởng đến thế. Đời là vậy, đời sẽ mang đến những buồn phiền.
Nếu trên hết, anh có những giấc mơ như thế…” Bà lại mỉm cười và nhún
vai. “Nhưng tôi không nên nói những điều này. Tôi không phải tấm gương
tốt cho anh. Thêm nữa, tôi có thể thấy anh giống Tilo hơn. Nếu buồn phiền
có đến, anh vẫn sẽ tiến lên. Anh sẽ nói, cũng như ông ấy nói, rằng mình
may mắn làm sao.” Trong vài giây, bà đứng nhìn tôi, như đang ghi nhớ lại
dáng vẻ tôi thế nào. Cơn gió đang thổi tung tóc bà, khiến bà có vẻ già hơn
thường lệ. “Tôi chúc anh thật nhiều may mắn,” cuối cùng bà nói.

“Tôi cũng chúc bà may mắn,” tôi nói. “Và tôi hy vọng hai người chóng

làm hòa với nhau.”

Bà vẫy tay lần cuối, rồi đi xuống theo đường mòn khuất tầm mắt.

Tôi lấy đàn trong bao ra và ngồi lại xuống ghế. Nhưng mãi một hồi lâu

tôi không chơi gì, vì còn đang nhìn ra xa, về hướng Đỉnh Worcestershire, và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.