DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 147

“Tôi không biết phải nói gì,” bà nói. “Thật là siêu phàm. Anh là một

nghệ sĩ tuyệt diệu, tuyệt diệu. Anh là một thiên tài.”

“Vâng, cám ơn.”

“Tôi biết ngay lần đầu tiên. Đấy là sự thực. Đấy là lý do vì sao tôi phản

ứng như thế. Giả vờ không thích nó, giả vờ kênh kiệu à?” Bà ngồi xuống
trước mặt tôi và thở dài. “Tony vẫn thương mắng mỏ tôi vì thế. Tôi luôn
luôn làm thế, đấy hình như là một tật tôi không tài nào chữa được. Cứ hễ tôi
gặp phải một người, anh hiểu đấy, một người thực sự có tài, một người đơn
giản là được Chúa ban cho như thế, là tôi không đừng được, phản xạ đầu
tiên là tôi làm như đã làm với anh. Đấy chỉ là, tôi không biết, tôi nghĩ là
thói ghen tị. Cũng như một số người đàn bà thỉnh thoảng anh thấy, những
người không mấy nhan sắc ấy? Một người đẹp bước vào phòng, thế là họ
căm ghét, họ muốn cào toạc mặt cô ta. Đấy là tôi mỗi lần tôi gặp một người
như anh. Nhất là nếu lại không đề phòng, như là hôm nay và tôi chưa sẵn
sàng. Ý tôi là, anh ngồi đây, một phút trước tôi còn nghĩ anh chẳng qua là
một người trong công chúng, rồi bỗng nhiên anh là… chà, một thứ khác
hẳn. Anh có hiểu tôi nói gì không? Tóm lại thì, tôi chỉ đang cố làm anh hiểu
tại sao tôi lại cư xử tệ như thế hồi chiều. Anh có toàn quyền nổi giận với
tôi.”

Nghe tiếng tĩnh mịch buổi đêm giữa chúng tôi một lúc. “Ừm, tôi cám

ơn,” cuối cùng tôi nói. “Cám ơn bà đã cho tôi biết.”

Bà thình lình đứng dậy. “Bây giờ, đến bất ngờ! Anh cứ đợi đấy, đừng đi

đâu cả.”

Bà đi sang phòng bên và tôi nghe tiếng bà động mở ngăn kéo. Khi quay

lại, bà đang cầm vật gì đó trước mặt trong cả hai tay, nhưng tôi không nhìn
thấy là vì bà đã phủ lên trên một chiếc khăn lụa. Bà đứng lại giữa phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.