DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 155

“Thế này, tôi chỉ nói một điều là có những người không ra gì lại được

giải thưởng. Thế thôi. Nhưng có lẽ bà biết rõ hơn. Bà nghĩ đấy không phải
điều đã xảy ra…”

“Nhiều người trong số họ có khi đã làm việc quần quật để tới được như

hiện tại. Và có thể họ cũng đáng được một chút công nhận nhỏ nhoi. Vấn đề
với những người như anh là, chỉ vì Chúa đã ban tặng tài năng đặc biệt cho
anh, anh nghĩ như thế là anh có quyền được mọi thứ. Là anh hơn hẳn tất cả
mọi người, là anh đáng đứng hàng đầu mọi nơi mọi lúc. Anh không thấy có
hàng đống người kém may mắn hơn đang phải làm việc vất vả để có chỗ
đứng trên đời…”

“Thế bà nghĩ tôi không vất vả chứ gì? Bà nghĩ tôi chỉ ngồi lê cả ngày

chắc? Tôi đổ mồ hôi sôi nước mắt để làm ra một thứ có giá trị, một thứ đẹp
đẽ, rồi ai là người được công nhận? Jake Marvell! Những người như bà!”

“Làm sao anh dám…! Tôi thì liên quan gì đến cái này? Có phải tôi nhận

giải hôm nay không? Đã ai cho tôi một cái giải gì bao giờ chưa? Có bao giờ
tôi được nhận, kể cả hồi đi học, một cái giấy của nợ gì về hát hò nhảy múa
hay một thứ chết tiệt gì khác? Không có! Không có bao giờ! Tôi phải
giương mắt nhìn tất cả, cả đám khốn nạn nhà anh, đi lên đó, vác giải về, và
bố mẹ các anh vỗ tay…”

“Không có giải? Không có giải? Nhìn bà xem! Ai là người được nổi

tiếng? Ai là người được nhà to…”

Đúng lúc đó có người bật công tắc và chúng tôi đứng chớp mắt nhìn

nhau trong luồng ánh sáng gắt. Có hai người đã vào theo cùng lối chúng tôi
vào, và giờ đang đi lại gần chúng tôi. Lối đi ở giữa chỉ đủ để họ chen vai
bước lên. Một ông da đen khổng lồ mặc đồng phục bảo vệ khách sạn, trong
tay cầm vật lúc đầu tôi nghĩ là súng nhưng nhận ra chỉ là máy bộ đàm. Bên
cạnh là ông da trắng nhỏ hơn mặc sơ mi xanh nhạt với mái tóc đen bóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.