DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 175

quen với cuộc sống này, và tôi giết thời giờ một cách khá vui vẻ. Hôm qua
tôi nhận được điện thoại của Helen hỏi thăm, và khi tôi kể mình đã làm
quen với Lindy Gardner, cô ấy khâm phục hẳn hoi.

“Không phải bà ấy đã lại kết hôn rồi à?” cô hỏi. Và khi tôi đính chính

lại, cô nói: “À, phải. Chắc là em đã nhầm với bà kia. Anh biết đấy. Cái bà
ấy ấy.”

Chúng tôi nói chuyện khá lâu về những thứ lặt vặt - cô vừa xem gì trên

ti vi, bạn cô vừa mang con ghé chơi. Rồi cô nói Prendergast có hỏi thăm tôi,
và khi nói thế, giọng cô căng thẳng thấy rõ. Và tôi suýt nữa đã nói: “Ơ kìa?
Có phải tôi vừa nhận thấy nỗi cáu kỉnh khi nhắc tên cục cưng không?”
Nhưng tôi không nói. Tôi chỉ bảo cho tôi gửi lời chào, và cô không nhắc
đến tên hắn ta lần nữa. Mà chắc là tôi cũng chỉ tưởng tượng ra thôi. Làm
sao tôi biết, có thể cô chỉ đang nhử cho tôi nói mình biết ơn hắn.

Khi cô sắp dập máy, tôi nói: “Anh yêu em,” cái kiểu nói nhanh theo thói

quen người ta vẫn đệm vào cuối cuộc nói chuyện với bạn đời. Nghe im lặng
vài giây, rồi cô đáp lại, cũng theo kiểu đó. Rồi cô đã đi. Chúa biết được thế
nghĩa là gì. Bây giờ không còn việc gì làm nữa, tôi nghĩ thế, ngoài việc đợi
đến khi tháo băng. Và rồi thì sao? Có thể Lindy nói đúng. Có thể, như bà
nói, tôi cần góc nhìn mới, và cuộc đời lớn hơn nhiều chứ không phải chỉ là
chuyện yêu một ai đó. Có thể đây đúng là bước ngoặt đối với tôi, và đẳng
cao đang đón chờ. Có thể bà nói đúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.