“Ở quãng này, điều anh cần làm là chờ đợi cái người đặc biệt ấy đến và
nghe anh. Và cái người ấy cũng rất có khả năng có mặt ở một căn phòng
như thế vào một ngày thứ Ba, trong một đám khán giả chỉ hai chục
người…”
“Có hai mươi tư người, chưa kể ban tổ chức…”
“Hai mươi tư, thế nào cũng được. Điều tôi muốn nói là lúc này số lượng
không quan trọng. Lúc này quan trọng là cái người ấy.”
“Ý bà là người từ hãng thu âm?”
“Hãng thu âm? Ồ không, không. Cái đó tự nó sẽ đến. Không, tôi muốn
nói cái người sẽ làm cho anh tỏa sáng. Cái người sẽ nghe thấy anh và nhận
ra anh không chỉ là một trong những gã tầm thường được đào tạo bài bản.
Rằng cho dù anh vẫn còn trong kén, nhưng chỉ cần một chút giúp đỡ, anh sẽ
xòe rộng đôi cánh bướm mà bay.”
“Tôi hiểu. Có sự tình cờ nào khiến bà lại là cái người ấy không?”
“Ồi, thôi nào! Tôi hiểu anh là một chàng trai trẻ kiêu hãnh. Nhưng tôi
cũng không thấy có vẻ có nhiều thầy hướng dẫn cậy cục mà đến với anh. Ít
ra thì cũng không phải những người ở cỡ tôi.”
Bây giờ cậu mới nghĩ ra mình đang phạm phải một điều đại ngớ ngẩn,
và cậu quan sát kỹ khuôn mặt người đàn bà. Giờ bà ta đã gỡ đôi kính râm,
và cậu nhìn thấy một khuôn mặt về cơ bản là hiền từ và dịu dàng, nhưng hơi
bực dọc và có lẽ sắp chuyển sang giận dữ. Cậu cố gắng nhìn bà, hy vọng sẽ
sớm nhận ra, nhưng cuối cùng cũng buộc phải nói:
“Tôi xin lỗi vô cùng. Có lẽ bà là một nhạc sĩ danh tiếng?”
“Tôi là Eloise McCormack,” bà xưng danh với một nụ cười, và chìa tay
ra. Thật không may, cái tên ấy chẳng nói lên gì cả và Tibor thấy mình tiến