DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 184

“Xin phép, nhưng có phải chỉ là nhạc công cello chúng ta mắc tội trình

diễn lầm lạc? Hay bà nói đến tất cả các nhạc công?”

“Có thể với cả các nhạc công khác nữa. Nhưng tôi chơi cello, nên tôi

lắng nghe những người chơi cello khác, và khi nghe thấy một người chơi
hỏng… Anh biết không, mấy hôm trước, tôi thấy vài nhạc công trẻ chơi
trong sảnh Bảo tàng thành phố và mọi người cứ thế đi qua, nhưng tôi không
thể không đứng lại nghe. Và anh biết không, tôi cố gắng hết sức mới ngăn
được mình đến chỗ họ nói cho họ biết.”

“Họ chơi lỗi à?”

“Không hẳn là lỗi. Nhưng… chà, chỉ là nó không có đó. Nó không hề có

ở đó. Nhưng anh thấy đấy, tôi yêu cầu quá nhiều. Tôi biết không nên đòi hỏi
tất cả mọi người phải lên được mức tôi đặt ra cho mình. Họ chỉ là sinh viên
trường nhạc thôi, tôi nghĩ thế.”

Bà ngả người vào ghế lần đầu tiên và nhìn ra mấy đứa trẻ, ở đài nước

giữa quảng trường, đang té nước nhau ầm ĩ. Cuối cùng, Tibor nói:

“Hôm thứ Ba trước bà cũng cảm thấy nỗi sốt ruột ấy, có lẽ thế. Nỗi sốt

ruột muốn đến chỗ tôi và đưa ra lời khuyên.”

Bà mỉm cười, nhưng một giây sau đã chuyển sang vẻ mặt cực kỳ nghiêm

túc. “Có thể,” bà nói. “Quả là thế. Bởi khi nghe anh chơi, tôi có thể nghe
được chính mình ngày xưa. Anh đừng để bụng, điều tôi sắp nói thô lỗ lắm.
Nhưng thực tình là, anh không hẳn đang đi đúng đường lúc này. Và khi tôi
nghe anh, tôi rất muốn giúp anh tìm đến nó. Càng sớm càng tốt.”

“Tôi phải nói trước là, tôi đã theo học Oleg Petrovic.” Tibor nói thẳng và

chờ phản ứng của bà. Hết sức ngạc nhiên, cậu thấy bà cố nén nụ cười.

“Petrovic, phải,” bà nói. “Petrovic, vào thời của ông, là một nhạc sĩ đáng

kính. Và tôi biết với các học trò ông ấy hẳn vẫn còn là một nhân vật đáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.