DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 183

thoái lưỡng nan. Phản xạ đầu tiên của cậu là giả vờ kinh ngạc, và cậu thậm
chí đã nói: “Thật ư. Thật là ngạc nhiên hết sức.” Rồi cậu trấn tĩnh lại, nhận
ra nói suông như thế chẳng những thiếu trung thực mà còn rất có khả năng
dẫn đến lộ tẩy và hổ thẹn chỉ sau tích tắc. Thế nên cậu ngồi thẳng dậy mà
nói:

“Miss McCormack, rất hân hạnh được gặp bà. Tôi hiểu là bà sẽ không

tin nổi điều này, nhưng tôi xin bà thứ lỗi cho sự non nớt của tôi lẫn việc tôi
trưởng thành trong khối Đông Âu cũ, phía sau bức rèm sắt. Có rất nhiều
ngôi sao màn bạc và tên tuổi chính trường là tên cửa miệng ở phương Tây
song cho đến tận hôm nay tôi vẫn chưa được biết. Vì thế bà phải tha lỗi cho
chuyện tôi không biết chính xác bà là ai.”

“Chà… thật là thẳng thắn đáng khâm phục.” Mặc dù nói thế, bà tỏ ra bị

xúc phạm thấy rõ, và vẻ hào hứng ban đầu có vẻ đã nguội mất. Sau một
phút lúng túng, cậu nhắc lại:

“Bà là một nhạc sĩ danh tiếng, phải không ạ?”

Bà ta gật đầu, ánh mắt đánh sang bên kia quảng trường.

“Lần nữa tôi xin thứ lỗi,” cậu nói. “Quả thật là vinh hạnh được một

người như bà đến nghe buổi diễn của tôi. Và xin phép hỏi bà chơi nhạc cụ
gì?”

“Cũng như anh,” bà nói nhanh. “Cello. Vì thế tối mới vào. Kể cả là một

buổi diễn xoàng như của anh, tôi cũng không đừng được. Tôi không thể bỏ
qua. Tôi có cảm giác về sứ mệnh, tôi nghĩ thế.”

“Sứ mệnh?”

“Tôi không biết có thể gọi bằng từ gì khác. Tôi muốn mọi người chơi

cello đều chơi tốt. Đều chơi tuyệt đẹp. Nhưng quá nhiều khi, họ chơi một
cách lầm lạc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.