cần thiết phải đứng về phía cậu bé, nói rằng suy cho cùng đấy là cuộc đời
cậu, cậu không việc gì phải bắt buộc nhận một công việc cậu không thích.
Tình hình dần dần dịu lại, và Tibor đến lúc đó lại thừa nhận rằng công việc
này cũng có những điểm lợi nếu coi là biện pháp trước mắt. Và thành phố
chúng tôi, theo cậu ta nhận xét có phần vô tâm, rồi sẽ thành tù túng khi mùa
du lịch đã qua. Amsterdam ít ra cũng là một trung tâm văn hóa.
“Tôi sẽ suy nghĩ việc này cẩn thận,” cuối cùng cậu nói. “Có lẽ anh có
thể giúp tôi nhắn với ông Kaufmann là tôi sẽ báo lại quyết định trong vòng
ba ngày.”
Giancarlo không thể nói là hài lòng vì thế - dù gì thì anh cũng đã trông
đợi lòng biết ơn dạt dào - nhưng vẫn đi gọi lại cho ông Kaufmann. Trong cả
cuộc tranh luận tối hôm đó, Eloise McCormack không được nhắc đến lấy
một lần, nhưng chúng tôi đều rõ ảnh hưởng của bà là nguyên do mọi lý lẽ
của Tibor.
“Con mụ đó đã biến thằng bé thành một đứa ngạo mạn,” Ernesto nói sau
khi Tibor đi. “Cứ để nó mang thái độ ấy đến Amsterdam. Rồi nó sẽ được
giũa cho nhẵn.”
Tibor chưa bao giờ nói với Eloise về lần diễn thử cho ông Kaufmann.
Cậu đã định tâm kể hàng bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng rụt lại, và tình
bạn của họ càng sâu đậm thì việc cậu từng đồng ý làm thế càng giống một
sự bội ước. Thế nên tất nhiên Tibor không hề có ý định hỏi ý Eloise về diễn
biến mới nhất này, hoặc kể cả để hở cho bà biết. Nhưng cậu chưa bao giờ
giỏi giấu giếm, cho nên quyết định giữ bí mật với bà lại thành ra có những
kết quả không ngờ.
Chiều hôm đó ấm một cách bất thường. Cậu đã đến khách sạn bà ở như
lệ thường, và bắt đầu chơi vài bản mới mà cậu đang chuẩn bị. Nhưng chỉ
vừa sau ba phút, bà đã bảo cậu dừng và nói: