DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 25

DẠ KHÚC: NĂM CÂU CHUYỆN

DẠ KHÚC: NĂM CÂU CHUYỆN

VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG

VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG

Kazuo Ishiguro

Kazuo Ishiguro

www.dtv-ebook.com

www.dtv-ebook.com

Chương 4

Chương 4

Chúng tôi đang đi ngang một tòa biệt thự ít nhất lần thứ ba rồi, và giờ tôi

mới hiểu tại sao Vittorio cho thuyền đi vòng vòng liên tục. Ông Gardner
vẫn để mắt chờ ánh đèn ở một cửa sổ duy nhất, và mỗi lần thấy vẫn tối,
chúng tôi lại đi thêm vòng nữa. Nhưng lần này cửa sổ tầng ba đã bật sáng,
cửa chớp hé mở, từ dưới này chúng tôi có thể nhìn thấy một khoảnh trần
nhà với những rầm gỗ tối màu. Ông Gardner ra hiệu cho Vittorio, nhưng
anh ta đã dừng chèo và chúng tôi trôi chầm chậm đến khi con thuyền ở
ngay dưới cửa sổ.

Ông Gardner đứng dậy, khiến con thuyền lại tròng trành rất đáng sợ, và

Vittorio phải nhanh chóng dịch chuyển để giữ thuyền vững. Rồi ông
Gardner cất tiếng gọi, hơi khẽ khàng quá: “Lindy! Lindy!” Cuối cùng ông
cũng gọi to hơn: “Lindy!”

Có bàn tay đẩy cánh cửa chớp cho mở tung, rồi một dáng người đi ra

bao lơn hẹp. Cách đầu chúng tôi một quãng trên tường tòa biệt thự có gắn
đèn lồng, nhưng ánh sáng rất yếu, bà Gardner trông chẳng hơn gì một cái
bóng. Nhưng tôi cũng thấy bà đã vấn tóc khác với lúc tôi gặp ở quảng
trường, có lẽ từ lúc họ dùng bữa tối ngay trước đó.

“Anh đấy à cưng?” bà tì vào thành bao lơn nhìn xuống. “Em tưởng anh

đã bị bắt cóc đi đâu rồi. Anh làm em sợ phát khiếp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.