DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 26

“Đừng ngớ ngẩn, em yêu. Làm sao có chuyện gì được ở một thành phố

thế này? Mà đằng nào anh cũng đã để giấy lại cho em.”

“Em không thấy giấy nào cả, cưng à.”

“Anh có để giấy lại. Để em không lo lắng.”

“Nó để đâu, tờ giấy ấy? Nó viết gì?”

“Anh không nhớ nữa, em yêu.” Bây giờ giọng ông có vẻ bực mình. “Chỉ

là giấy nhắn bình thường thôi. Em hiểu mà, như kiểu bảo anh đi mua thuốc
là hay gì đó.”

“Anh đang ở dưới đó là vì thế à? Đi mua thuốc lá à?”

“Không, em yêu. Đây là chuyện khác. Anh sẽ hát cho em nghe.”

“Có phải đây là chuyện đùa không?”

“Không, em yêu, đây không phải chuyện đùa. Đây là Venice. Ở đây ai

cũng làm thế.” Ông khoát tay chỉ tôi và Vittorio, làm như sự có mặt của
chúng tôi là đủ chứng tỏ.

“Đứng ngoài này em lạnh lắm, cưng à.”

Ông Gardner thở dài đánh thượt. “Thế thì em ngồi trong phòng nghe

cũng được. Đi vào phòng đi, em yêu, thế nào cho thoải mái là được. Chỉ cần
cứ để cửa mở là em sẽ nghe được thôi.”

Bà cứ thế nhìn xuống ông một hồi lâu, và ông cứ thế nhìn lên bà, cả hai

không ai nói gì. Rồi bà quay vào trong, và ông Gardner trông có vẻ thất
vọng, mặc dù chính ông đã khuyên bà như thế. Ông cúi gục đầu và buông
tiếng thở dài lần nữa, và tôi có thể đoán ông đang do dự có nên tiếp tục hay
không. Thế nên tôi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.