DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 28

hát này, tôi liên tục nhìn lên khung cửa, nhưng không có dấu hiệu gì của bà
Gardner, không bóng người, không tiếng động, không gì cả. Rồi chúng tôi
cũng chơi xong, và yên tĩnh cùng bóng tối trùm lên bốn bề. Đâu đó gần đây,
tôi nghe có người hàng xóm nào đẩy tung cửa sổ, có lẽ để nghe rõ hơn.
Nhưng không có gì từ cửa sổ bà Gardner.

Chúng tôi chơi “One for my baby” thật chậm, gần như không ra phách,

rồi tất cả lại trở về yên lặng. Chúng tôi vẫn nhìn lên cửa sổ, rồi cuối cùng,
có lẽ phải sau một phút, chúng tôi đã nghe. Tiếng động chỉ vừa đủ nghe,
nhưng không thể nhầm được. Bà Gardner trên đó đang khóc.

“Thành công rồi, ông Gardner!” tôi thì thầm. “Thành công rồi. Chúng ta

đã chạm tới trái tim bà ấy.”

Nhưng ông Gardner không có vẻ hài lòng. Ông lắc đầu mệt mỏi, ngồi

xuống và ra hiệu cho Vittorio. “Đưa chúng tôi qua bên kia. Đã đến lúc tôi
vào.”

Khi chiếc thuyền lại bắt đầu đi, tôi nghĩ ông tránh nhìn sang tôi, gần như

thể ông xấu hổ vì những gì chúng tôi vừa làm, và tôi bắt đầu nghĩ có thể
toàn bộ chuyện này là một trò đùa ác. Cứ như tôi thấy, ba bài hát này đều
ám chỉ những điều khủng khiếp đối với bà Gardner. Thế nên tôi cất cây ghi
ta đi và ngồi đó, có lẽ hơi ủ rũ, và chúng tôi đi trong tình trạng đó hồi lâu.

Rồi chúng tôi ra đến một đoạn kênh rộng hơn nhiều, và lập tức đã có

một chiếc thuyền khách từ phía đối diện vụt qua chúng tôi, tạt sóng dưới
con thuyền. Nhưng chúng tôi đã gần tới thềm tòa biệt thự của ông Gardner,
và trong khi Vittorio cho thuyền trôi về bến, tôi nói:

“Ông Gardner, ông đã đóng vai trò quan trọng trong tuổi trưởng thành

của tôi. Và đêm nay đối với tôi là một đêm đặc biệt. Nếu chúng ra cứ thế
chia tay và tôi không bao giờ gặp lại ông, tôi biết từ giờ đến cuối đời tôi sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.