DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 31

trước tôi từ lâu, có thể thậm chí từ những ngày ở quán ăn nghe Meg nói
chuyện. Chúng tôi đã bàn bạc xong. Bà ấy hiểu bây giờ là lúc ai đi đường
nấy.”

“Tôi vẫn không hiểu, ông Gardner. Cái nơi của ông và bà Gardner

không thể khác biệt đến thế với mọi nơi khác được. Đấy là vì sao, thưa ông,
đấy là vì sao những bài hát của ông từ bao nhiêu năm nay, chúng làm rung
động lòng người khắp mọi nơi. Kể cả nơi tôi từng sống. Mà những bài hát
ấy nói gì? Rằng nếu hai con người không yêu nhau nữa và họ phải chia tay,
như thế thật buồn. Nhưng nếu họ vẫn tiếp tục yêu nhau, họ cần phải ở với
nhau trọn đời. Mọi bài hát của ông đều nói như thế.”

“Tôi hiểu anh nói gì, anh bạn. Và chuyện này có vẻ tàn nhẫn với anh, tôi

hiểu. Nhưng đời là như thế. Và nghe tôi, đây cũng là vì Lindy nữa. Bà ấy sẽ
được lợi nhất nếu chúng tôi làm thế lúc này. Bà ấy còn lâu mới đến lúc già.
Anh nhìn thấy rồi đấy, bà ấy vẫn còn rất đẹp. Bà ấy cần thoát ra bây giờ,
trong khi còn đủ thời gian. Đủ để lại có tình yêu, có một cuộc hôn nhân
mới. Bà ấy cần thoát ra trước khi quá muộn.”

Tôi không biết mình phải trả lời thế nào, nhưng rồi ông khiến tôi bất ngờ

khi nói: “Mẹ của anh. Tôi nghĩ bà ấy không bao giờ thoát ra được.”

Tôi ngẫm nghĩ, rồi lặng lẽ đáp: “Không, thưa ông Gardner. Mẹ tôi

không bao giờ thoát ra được. Mẹ không sống được đến lúc chứng kiến
những thay đổi trên đất nước tôi.”

“Thật đáng buồn. Tôi nghĩ bà ấy hẳn là một người rất tốt. Nếu anh đã kể

sự thực, và những bài hát của tôi giúp bà vui, điều ấy với tôi có ý nghĩa rất
nhiều. Thật đáng buồn là bà không thoát ra được. Tôi không muốn điều đó
xảy ra với Lindy của tôi. Không đời nào. Không phải với Lindy của tôi. Tôi
muốn Lindy của tôi thoát ra được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.