DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 45

“Raymond, anh không bao giờ dừng lại nghĩ xem mình là ai à?” Emily

hỏi. “Khi anh nhớ lại một triển vọng đã có, anh không xấu hổ ư? Nhìn xem
anh sống như thế nào! Thật là… thật là bực mình hết chỗ nói! Nhìn anh mà
thấy điên cả người!”

Charlie hiện ra trên bậc cửa, đã mặc áo mưa, và trong một lúc cả hai

người cùng nhằm tôi mà la thét. Rồi Charlie dừng bất chợt, tuyên bố cậu ta
đi đây – như thể đã phát ngấy tôi – và biến mất.

Cuộc xuất phát của cậu ta khiến tràng sỉ vả của Emily ngưng ngang, và

tôi lợi dụng dịp này đứng dậy mà bảo: “Xin lỗi, tôi ra giúp Charlie mang
hành lý.”

“Việc gì phải giúp tôi mang hành lý?” Charlie đáp từ hành lang. “Tôi chỉ

có mỗi một cái túi.”

Nhưng cậu ta cũng cho tôi đi theo ra phố và bỏ tôi lại trông va li trong

khi ra mép vỉa hè vẫy tắc xi. Không có vẻ gì là có cái nào sắp đến, và cậu ta
vươn người ra lo âu, cánh tay treo trước mặt.

Tôi đến gần cậu ta bảo: “Charlie, tôi nghĩ chuyện này không ăn thua

đâu.”

“Chuyện gì không ăn thua?”

“Emily rõ ràng là ghét tôi cùng cực. Mới gặp tôi vài phút mà đã thế. Ba

ngày nữa thì cô ấy sẽ thế nào? Cậu tính sao mà lại nghĩ sẽ quay về trong
hòa thuận và ánh sáng được?”

Ngay khi tôi vừa nói câu này, có thứ gì đó lờ mờ hiện ra trong tôi và tôi

lặng yên. Nhận ra có thay đổi, Charlie quay lại nhìn tôi chăm chú.

“Tôi nghĩ là,” cuối cùng tôi nói, “tôi đã hiểu tại sao lại phải là tôi chứ

không ai khác rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.