DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 53

Một dòng khác: “Đọc nốt thằng điên Philip Roth. Trả lại Marion!”

Rồi, khi giở tiếp những trang khác, tôi đọc thấy: “Raymond thứ Hai sẽ

tới. Lạy hồn.”

Tôi giở tiếp hai trang nữa và đọc thấy: “Ray mai đến. Làm sao gánh

nổi?”

Cuối cùng, ngay sáng hôm ấy, giữa những đoạn nhắc việc lặt vặt khác:

“Mua rượu vang chào mừng Vua mè nheo.”

Vua mè nheo? Tôi mất một lúc mới chấp nhận được cái này có thể thực

sự trỏ vào mình. Tôi nghĩ thử đủ mọi khả năng khác – khách hàng chăng?
hay thợ sửa ống nước? – nhưng cuối cùng, dựa trên ngày và ngữ cảnh, tôi
buộc phải thừa nhận không có ứng cử viên nặng ký nào nữa. Thế rồi bỗng
nhiên toàn bộ sự bất công của cái danh hiệu bị cô gán cho ấy giáng xuống
tôi bất thình lình, và chưa kịp nhận ra thì tôi đã vò nát cái trang đáng ghét.

Đấy không phải một cử chỉ hung bạo cố ý: tôi thậm chí còn không xé nó

ra. Tôi chỉ đơn giản là nắm tay lại, và một giây sau đã tự chủ được, nhưng
tất nhiên, đến lúc ấy đã là quá muộn. Tôi xòe bàn tay ra và thấy không chỉ
cái trang thủ phạm mà cả hai trang tiếp theo đã thành con mồi cho cơn
cuồng nộ của tôi. Tôi cố vuốt phẳng mấy trang sổ lại như cũ, nhưng chúng
liền nhăn trở lại ngay, cứ như chúng chỉ có một ước vọng sâu xa là được
biến thành một búi giấy rác.

Dù sao nữa, phải mất một lúc, tôi cứ lặp đi lặp lại cử chỉ kinh hoàng tìm

cách là phẳng những trang bị hại. Vừa đến lúc sắp thừa nhận làm thế chỉ
uổng công vô ích – rằng giờ có làm gì cũng không che giấu được việc đã
gây ra – thì tôi chợt nhận ra có điện thoại đang đổ chuông đâu đó trong căn
hộ.

Tôi quyết định lờ nó đi, và cố nghĩ tận ngọn ngành những hậu quả của

việc vừa xảy ra. Nhưng rồi máy trả lời tự động bật lên và tôi nghe thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.