DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 73

ngay đằng sau cửa. Đến lúc nhận ra cô đang ở đó, cảm giác của tôi đầu tiên
không phải là hoảng hốt hay ngượng ngập, mà là bực bội – tại sao cô cứ
đứng đấy mà không có cử chỉ nào báo hiệu sự có mặt của mình. Thực tế là,
khi nhớ lại mình đã mất công gọi điện đến công ty cô chỉ vài phút trước đó
chính là để phòng ngừa cái tình huống đàn rơi xuống đầu tôi đây, tôi thấy
mình là nạn nhân của một mưu đồ lừa đảo. Có lẽ vì thế mà phản ửng ra mặt
đầu tiên của tôi chỉ là thở dài nặng nhọc mà không hề cố gắng rời bỏ tư thế
bốn chân hiện thời. Tiếng thở dẫn đường Emily vào phòng, và đặt bàn tay
thật nhẹ nhàng lên lưng tôi. Tôi không hiểu cô có quỳ hẳn xuống không,
nhưng khuôn mặt cô ghé rất gần mặt tôi và nói:

“Raymond, tôi đã về rồi. Thế nên chúng ta ngồi xuống đã, đồng ý

không?”

Cô đang đỡ tôi đứng lên, và tôi phải cưỡng lại ý muốn hất cô ra.

“Cô biết không, thật là lạ quá,” tôi nói. “Mới vừa mấy phút trước, cô còn

đang sắp tham dự cuộc họp cơ mà.”

“Lúc đó thì có. Nhưng sau khi anh gọi, tôi nhận ra ưu tiên hàng đầu là

phải quay về.”

“Cô nói sao, ưu tiên à? Emily, làm ơn, cô không cần phải cứ giữ tay tôi

như thế, tôi không ngã đùng ra đâu. Cô nói ưu tiên là phải quay về là sao?”

“Anh gọi đến. Tôi đã nhận ra đằng sau đó là gì. Tiếng cầu cứu.”

“Không có gì như thế cả. Tôi chỉ định…” Tôi bở lửng câu nói, vì nhận

ra Emily đang nhìn quanh phòng với vẻ kinh ngạc.

“Ôi, Raymond,” cô thì thầm, gần như tự nhủ mình.

“Tôi nghĩ là lúc nãy tôi có hơi vụng chân vụng tay. Tôi đã định dọn rồi,

nhưng cô về hơi sớm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.