DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 74

Tôi thò tay xuống cái đèn vừa bị hất đổ trên sàn, nhưng Emily cản lại.

“Không sao đâu, Ray. Thực sự không có sao hết. Chúng ta rồi sẽ xử lý

hết chỗ này sau. Bây giờ anh cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đã.”

“Thế này, Emily, tôi hoàn toàn hiểu đây là nhà cô. Nhưng sao cô phải

lẻn vào lặng lẽ thế?”

“Tôi đâu có lẻn vào, tình yêu à. Tôi có gọi khi vào nhà, nhưng có vẻ như

anh không ở nhà. Thế nên tôi ghé vào toa lét và đến khi tôi ra, ừm, rõ ràng
là anh có nhà. Nhưng nhắc lại chuyện đó làm gì? Đâu có chuyện gì quan
trọng. Tôi đã ở đây rồi, và chúng ta có thể hưởng một buổi chiều yên ả. Xin
anh ngồi xuống đi, Raymond. Tôi sẽ pha trà.”

Tới câu đó thì cô đã quay người đi về phía bếp rồi. Tôi còn đang loay

hoay với cái chụp đèn nên phải một lúc mới nhớ ra có gì trong bếp – và lúc
này thì đã muộn. Tôi lắng nghe chờ phản ứng của cô, nhưng chỉ thấy yên
lặng. Cuối cùng tôi bỏ cái chụp đèn xuống và ra tới cửa bếp.

Cái nồi vẫn đang lục bục reo vui, luồng hơi nước cuộn lên quanh cái đế

giày chổng ngược. Cái mùi, mà cho đến giờ tôi vẫn hầu như không nhận
thấy, trong bếp nghe nặng hơn nhiều. Nó vừa găng, hẳn là thế, lại vừa
thoang thoảng mùi cà ri. Trên hết, nó gợi lên những lúc ta rút chân ra khỏi
giày sau một chuyến cuốc bộ dài tắm mồ hôi.

Emily đứng tránh xa cái bếp vài bước, ngóng cổ lên để nhìn được cái nồi

càng rõ càng tốt từ một khoảng cách an toàn. Cô như mải mê với nó, và khi
tôi cười lên khe khẽ để báo hiệu mình có mặt, cô còn không nhìn sang tôi,
đừng nói quay sang.

Tôi lách qua người cô và ngồi xuống bàn bếp. Cuối cùng, cô quay sang

tôi với một nụ cười hiền dịu. “Đây là một ý tưởng đáng yêu hết sức,
Raymond ạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.