DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 76

“Không phải,” cuối cùng cô cũng nói. “Đấy là về chuyện khác. Giờ tôi

nhớ rõ rồi. Khoảng giờ này năm ngoái, Charlie suy sụp vì một chuyện gì đó
và hỏi tôi sẽ làm gì trong trường hợp anh ấy tự tử. Anh ấy chỉ thử tôi thôi,
anh ấy hèn lắm không làm nổi chuyện đó đâu. Nhưng anh ấy hỏi, nên tôi
bảo nếu anh ấy làm chuyện đó tôi sẽ xẻo dái anh ấy ra. Đấy là lần duy nhất
tôi nói câu đó với anh ấy. Ý tôi là, không phải ngày nào tôi cũng hát bài đó
đâu.”

“Tôi không hiểu. Nếu anh ấy mà tự tử, cô sẽ làm thế với anh ấy thật à?

Sau khi đã xong?”

“Chỉ là cách nói thôi mà, Raymond. Tôi chỉ đang cố diễn tả tôi ghét cái

chuyện anh ấy tự hạ thủ mình đến mức nào. Tôi cố làm anh ấy cảm thấy
mình được trân trọng.”

“Cô không hiểu ý tôi. Nếu cô làm thế sau khi mọi sự đã xong thì đấy

không hẳn là cách ngăn ngừa, phải không? Hoặc có lẽ cô đúng, đấy là
cách…”

“Raymond, quên chuyện đó đi. Quên hết mọi chuyện này đi. Có món

cừu hầm từ hôm qua, vẫn còn lại hơn một nửa. Tối qua ăn đã khá ngon, tối
nay sẽ càng ngon hơn. Và chúng ta có thể mở một chai Bordeaux ngon
tuyệt. Anh nghĩ đến chuyện nấu bữa tối cho chúng ta là hay lắm đấy. Nhưng
thịt cừu hầm có lẽ là thích hợp với tối nay hơn cả, anh nghĩ sao?”

Mọi ý định giải thích bây giờ đã vượt quá sức tôi. “Được rồi, được rồi.

Cừu hầm. Tuyệt diệu. Được, được.”

“Thế thì… giờ chúng ta cất cái này đi được không?”

“Được, được. Làm ơn. Xin cô cất nó đi.”

Tôi đứng dậy quay lại phòng khách – tất nhiên vẫn còn là cái bãi rác,

nhưng tôi không còn sức lực để bắt tay dọn dẹp. Thay vào đó tôi nằm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.