DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 80

Nhưng không hiểu sao nó không biến mất. Nó không chịu. Anh biết không
có ai đang yêu bằng nửa con người đang trong tay anh. Thế mà… ừm, có
bao nhiêu người ở đầy mọi chỗ trong phòng. Họ không chịu để anh lại một
mình. Họ cứ la hét và vẫy gọi và làm đủ trò ngu si bắt anh phải chú ý. ‘Ê!
Làm sao cô lại bằng lòng với hắn được? Cô có thể oách hơn nhiều mà!
Nhìn ra đây này!’ Giống như là họ cứ liên tục hét lên như thế. Và sự tình
trở nên vô vọng, anh không thể cứ lặng lẽ khiêu vũ với người của anh. Anh
có hiểu tôi nói gì không, Raymond?”

Tôi nghĩ một lúc, rồi trả lời: “Chà, tôi không gặp may như cô và Charlie.

Tôi không có ai đặc biệt như hai người cả. Nhưng phải, cách nào đó, tôi có
hiểu cô nói gì. Khó mà biết được đến đâu thì dừng lại. Đạt được cái gì thì
dừng lại.”

“Chính thế. Tôi ước gì họ thôi đi, cái bọn không mời mà tới ấy. Tôi ước

gì họ thôi đi và để chúng tôi yên.”

“Cô biết không, Emily, lúc nãy tôi không nói dối đâu. Charlie coi cô hơn

mọi thứ trên đời. Anh ấy buồn bực vô cùng vì mọi chuyện giữa hai người
dạo này không ổn.”

Cô gần như đang xoay lưng về phía tôi, và im lặng mất một lúc. Rồi

Sarah Vaughan cất tiếng hát bài hát tuyệt diệu, có lẽ chậm rãi quá mức của
mình, “April in Paris”, và Emily choàng dậy cứ như Sarah vừa gọi tên cô.
Rồi cô quay sang tôi lắc đầu.

“Tôi không thể chấp nhận được, Ray. Tôi không thể chấp nhận được là

anh lại không nghe loại nhạc này nữa. Chúng ta từng nghe tất cả những đĩa
này hồi ấy. Trên cái máy quay đĩa nhỏ mẹ mua cho tôi trước khi vào đại
học. Làm sao anh quên dễ dàng thế được?”

Tôi đứng dậy đi tới cánh cửa kính đôi, ly vẫn cầm trên tay. Khi nhìn ra

sân hiên, tôi nhận ra mắt mình dã dâng đầy nước. Tôi mở cửa bước ra ngoài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.