DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 93

Ông ta đi ra, và chúng tôi thấy ông đi vòng quanh sân. Rồi ông ta biến

mất khỏi tầm nhìn. Bà vợ vẫn ngồi trong góc, đọc quyển hướng dẫn, và một
lúc sau Maggie đến bên bàn bắt đầu dọn dẹp. Bà khách coi như không có
chị cho đến lúc chị cầm lấy cái đĩa vẫn còn một mẩu bánh nhỏ xíu, nhấc
lên. Rồi bỗng dưng bà đập sầm quyển sách xuống bàn và nói, lớn giọng hơn
nhiều so với cần thiết: “Tôi đã xong đâu!”

Maggie xin lỗi và để bà lại cùng miếng bánh – miếng bánh mà tôi thấy

bà ta không hề tỏ ý muốn chạm vào. Maggie đưa mắt nhìn khi đi qua tôi và
tôi nhún vai đáp lại. Rồi một lúc sau, chị tới hỏi bà khách, ngọt ngào hết
sức, liệu bà có muốn gọi thêm gì chăng.

“Không. Tôi không cần gì nữa.”

Tôi nghe giọng nói có thể đoán được rằng nên để bà ta yên, nhưng với

Maggie thì gần như đã thành phản xạ. Chị hỏi, như là chị thực sự quan tâm:
“Mọi thứ ổn cả chứ ạ?”

Phải ít nhất năm hay sáu giây, bà khách vẫn ngồi đọc sách, như không

nghe thấy gì. Rồi bà ta bỏ sách xuống và trừng mắt nhìn chị tôi.

“Vì cô đã hỏi,” bà ta nói, “tôi sẽ nói cô hay. Đồ ăn thì không có sao. Tốt

hơn nhiều quán kinh khủng quanh đây của các người. Tuy nhiên, chúng tôi
đã đợi ba mươi lăm phút chỉ để có một miếng xăng uých và xa lát. Ba mươi
lăm phút chẵn.”

Giờ tôi nhận ra bà này đang bừng bừng nổi giận. Không phải kiểu cơn

giận thình lình đến, rồi nguội đi. Không phải – bà này, như tôi thấy, đã nung
lửa trắng được một lúc rồi. Đây là kiểu cơn giận đến rồi ở lại, không thay
đổi, như một cơn nhức đầu nặng, không bao giờ lên đỉnh và không chịu tìm
đường thoát thích hợp. Maggie lúc nào cũng cân bằng nên không nhận ra
được triệu chứng này, chắc là chị nghĩ bà ta đang nêu một khiếu nại ít nhiều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.