"Hư." Cô mở trừng hai mắt.
**
Buổi tối lúc Tư Không Cảnh gọi điện tới, Phong Hạ đang trong phòng
ngủ di chuyển cái rương trang phục biểu diễn, nghe tiếng điện thoại thiếu
chút nữa muốn thả cái rương xuống một phát.
"Đang làm gì?" Nhận điện thoại, bên kia lập tức truyền đến giọng nói
trầm thấp dễ nghe của anh.
"Ừ. . . . . ." Cô chưa bao giờ nói dối anh, suy nghĩ một chút, không thể
làm gì khác hơn là nói, “Em đang thu xếp trang phục.”
Đầu kia rõ ràng dừng một chút, "Em lười như vậy cuối cùng cũng thông
suốt rồi?”
"Mới không phải đấy." Cô kẹp điện thoại di động, một tay vuốt vuốt y
phục, “Anh suốt ngày chỉ biết nói em lười, còn nói em mập, thật ra thì em
rất là chăm chỉ a, về sau a ……..nhất định sẽ là vợ hiền.”
Anh không đáp lời, chỉ thấp giọng cười.
"Hạ Hạ." Anh đột nhiên gọi tên cô.
"Hả?"
"Chờ ‘số mạng' quay xong, em thu dọn đồ một tí, dời đến nhà của anh
đi.” Âm thanh anh dịu dàng.
"Ừ. . . . . . À?" Phong Hạ động tác cũng dừng lại, y phục trong tay cũng
rơi xuống đất.
Tư Không Cảnh hô hấp đều đều, âm thanh đều đều lặp lại, “Đợi bên này
anh quay xong trở về thành phố S, anh đến chỗ em cùng thu dọn, dời đến