ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP - Trang 768

Anh ôm cô, chuyên chú giống như đang nói chuyện cũ với một đứa trẻ.

“Trước kia, khi cô ấy mới bắt đầu sự nghiệp, về sau tư Không Cảnh càng
ngày càng lạnh nhạt với cô ấy, cuối cùng hai người chia tay, anh cũng
không tự chủ được quan tâm cô ấy, anh cảm thấy dù cô ấy rất kiên cường,
nhưng cô ấy vẫn luôn cần có người quan tâm chăm sóc.”

“Khi đó, anh cũng không thể nói rõ cảm giác của mình đối với cô ấy là

gì, có thể là thích, cũng có thể là một loại tình yêu, khi đó em là bạn gái của
anh, anh cảm thấy mình cũng đã cho em đủ cảm giác an toàn, em lại luôn
cái nhau với anh, khiến anh rất đau đầu.” Anh hôn lên trán cô. “Khi đó
chúng ta vẫn còn trẻ, cảm thấy phiền thì lập tức muốn né tránh, bây giờ
nghĩ lại, được một người quan tâm như vậy, là một chuyện hạnh phúc biết
bao.”

Anh vẫn biết, em quan tâm anh đến cỡ nào.

“Có lẽ lúc đó anh cảm thấy mình là một người hùng, cảm giác cô ấy rất

cần anh, luôn cảm thấy mình nên làm những gì vì cô ấy, lần đó, sau khi anh
kích động thổ lộ tình cảm của mình với cô ấy, thật ra anh đã bắt đầu hối
hận, ta nghĩ mình đang làm cái gì vậy? Cô ấy yêu Tư Không Cảnh, anh phải
dùng cái gì để buộc cô ấy lại cùng với anh đây?”

“Anh từng cho rằng mình rất thích cô ấy, yêu cô ấy, anh không thích

nhìn thấy cô ấy cau mày, không thể nhìn thấy cô ấy đau lòng, nhưng anh lại
chưa bao giờ nghĩ, nếu như người ở cùng anh cả đời này là cô ấy, anh có thể
sẽ không thật sự vui vẻ như vậy.”

Nhiều năm như vậy, nhưng anh lại không có một lần, thẳng thắng nói

những chuyện này với cô.

Từ câu từng chữ, cũng với lý do, cũng giải thích được rõ ràng như vậy.

Anh nói xong, lúc này dừng lại một chút, đưa tay bật đèn ở đầu giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.