“Nhận lời trước rồi ta sẽ nói!” Hắn thuận thế ôm nàng chặt hơn, đôi
chân dài dứt khoát vòng qua người nàng, bàn tay càng thoải mái du ngoạn
trên thân thể mềm mại, chiếm hết tiện nghi của nàng.
“Ngự Thuấn, đừng vậy mà, ta…. ta mệt quá!” Nàng xoay người lại, cố
làm ra vẻ mặt đáng thương để gắng tranh thủ sự đồng tình của hắn.
Hách Liên Ngự Thuấn khẽ nhíu mày, “Nhận lời ta là được!”
Thấy ánh mắt của hắn càng trở nên âm trầm, Sở Lăng Thường bị dọa
cho sợ đến co người lại, vội vàng lên tiếng, “Được, ta nhận lời với chàng!”
Trên khóe môi Hách Liên Ngự Thuấn liền hiện lên ý cười vui vẻ,
“Ngoan…” Vừa nói hắn vừa duỗi tay ra, khiến nàng hoàn toàn quay lưng
về phía hắn, rồi cong đầu gối, nâng cao phần hông của nàng lên…
“Chàng…. chàng định làm gì? Không phải lại muốn…” Sở Lăng
Thường khẽ run lên, thân thể mềm mại không ngừng vặn vẹo, “Chàng còn
chưa nói hết mà?”
“Cưng, nàng không muốn sao?” Hắn cười, khuôn mặt cũng kề sát lại
khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trầm giọng nói, “Lễ vật ta muổn rất đơn
giản, nhưng nàng đã nhận lời rồi, không cho phép đổi ý.”
“Chàng, chàng rốt cuộc muốn cái gì?” Sở Lăng Thường có thể cảm giác
được dục vọng của hắn đã điên cuồng trỗi dậy, nóng bỏng đến kinh người.
Nụ cười vui vẻ trên môi Hách Liên Ngự Thuấn càng đậm hơn, đem
nàng ôm thật chặt, nhấn mạnh từng lời, “Sinh cho ta một hài tử!” Rồi
không chờ nàng trả lời, hắn lập tức hành động, đem hạ thân cứng rắn lại lần
nữa xâm chiếm tận sâu thẳm nơi tư mật trên thân thể vẫn còn run rẩy của
nàng.