ĐẠI HOÀN DƯ - CHO TA KHUYNH THẤT GIANG SAN - Trang 1532

Theo ánh mắt đó nhìn lại, nàng kinh ngạc nhận ra ở cuối khúc quanh là

Nam Hoa công chúa đang đứng, ngoài ra còn có một người khác, là sứ giả
Đại Hán.

Không biết sứ giả đã nói gì với Nam Hoa, chỉ thấy sắc mặt ông ta rất

trịnh trọng, nói xong còn đem một món đồ kín đáo đưa cho cô. Nam Hoa
nhìn qua có chút do dự, nhưng vẫn nhận lấy nhét vào ống tay áo, sau đó
tháo một cây trâm trên búi tóc đưa cho sứ giả.

Sứ giả cất cây trâm xong liền vội vã rời đi theo hướng ngược lại, Nam

Hoa nhìn quanh bốn phía một hồi rồi mới hướng bên này đi tới.

Trong lòng Sở Lăng Thường cực kinh hoàng, muốn kéo sư huynh núp

đi, không ngờ Dạ Nhai Tích không nhúc nhích đứng đờ ra đó, mặc cho
những bông tuyết lất phất rơi xuống như những cánh hoa lê tán lạc, sắc mặt
cũng ngày càng trở nên âm trầm.

Đến khi Nam Hoa nhìn thấy hai người họ, bước chân cũng sững lại,

lẳng lặng nhìn Dạ Nhai Tích ở phía đối diện, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Dạ Nhai Tích tiến thêm mấy bước, bóng dáng toát lên vài phần cô tịch.

“Tại sao còn trở lại? Rốt cục nàng có chuyện gì khó nói?” Dừng lại

trước mặt Nam Hoa, Dạ Nhai Tích khẽ cất tiếng hỏi.

Mà Sở Lăng Thường lúc này đi cũng không được, không đi cũng không

xong, chỉ cảm thấy đứng đây thế này thực sự rất lúng túng. Lại nghe được
câu hỏi của sư huynh với Nam Hoa, trong lòng nàng cũng đoán ra bảy, tám
phần sự việc.

Nam Hoa cũng không trực tiếp trả lời, một lúc lâu sau dường như đã hạ

quyết tâm thì mới nhẹ giọng nói, “Dạ tiên sinh, ta cùng ngài đã sớm hết
duyên. Từ nay hãy xem nhau như người xa lạ thì tốt hơn. Nơi này không
thích hợp ở lâu dài, Dạ tiên sinh là người trời sinh tính tình tự do tiêu sái,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.