ĐẠI HOÀN DƯ - CHO TA KHUYNH THẤT GIANG SAN - Trang 231

ngẩng lên, “Tiểu thư, em vẫn cảm thấy Tả hiền vương kia là người tốt
giống như sư huynh vậy.”

“Sao em có thể so sánh hắn với sư huynh chứ?” Sở Lăng Thường đưa

tay gõ nhẹ lên đầu Thanh Tụ như muốn trừng phạt, đứng dậy nhẹ nhàng
bước ra khỏi điện.

Thanh Tụ có chút ủy khuất chu miệng lên.

Những cánh hoa đào vẫn rơi rụng lả tả, mang theo mùi hương dịu nhẹ

quẩn quanh trong không khí…

Tà áo bị làn gió thổi qua khẽ vang lên tiếng lật phật mà giai điệu êm tai

kia cũng lập tức ngưng lại. Dạ Nhai Tích ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt
của Sở Lăng Thường rồi khẽ mỉm cười, bàn tay cũng buông lỏng khiến
chiếc lá theo gió cũng bay đi…

“Đã đến lúc rồi phải không? Cần huynh giúp sao?” Dạ Nhai Tích đứng

dậy, thân ảnh cao lớn theo ánh trăng đổ dài chiếc bóng trên mặt đất, nụ cười
cũng lan tràn tận đáy mắt.

Sở Lăng Thường cũng cười khẽ, “Không, một mình muội là được rồi!”

“Được!” Tính cách của Dạ Nhai Tích vẫn lạnh nhạt như vậy, tuy rằng

không nói nhiều lời nhưng vẫn dễ dàng nhận ra sự quan tâm đối với sư
muội của mình.

Sở Lăng Thường cũng không lập tức rời đi, mãi lâu sau nàng mới bình

thản hỏi một câu, “Dường như đêm nay sư huynh có tâm sự?”

Lại một cánh hoa đào phiêu đãng xen vào giữa hai người họ. Dạ Nhai

Tích cũng cười, trong mắt hiện rõ ý cưng chiều cùng yêu thương, “Từ lúc
nào muội lại thích nghiền ngẫm tâm tư của ta vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.