ĐẠI HOÀN DƯ - CHO TA KHUYNH THẤT GIANG SAN - Trang 383

Đây cũng là chuyện mà tất cả bọn lính đều muốn hỏi. Tuy rằng gã tù

binh này là nam nhân nhưng nhìn thấy da dẻ căng mịn bộ dạng đáng yêu
như vậy thực khiến người ta khó phân rõ là nam hay nữ. Hơn nữa nghĩ đến
chuyện “hắn” giết gần mười vạn quân Hung Nô thì ý muốn đùa bỡn, chà
đạp Sở Lăng Thường trong lòng bọn lính càng thêm mãnh liệt.

“Gấp cái gì?” Hách Liên Ngự Thuấn đột nhiên nhíu mày lạnh lùng quát

lên. Hắn nheo mắt nhìn Sở Lăng Thường bị treo trên cao, nắm tay đang đặt
bên người hơi siết lại rồi dần buông lỏng, khẽ hừ lạnh, “Đường về vẫn còn
xa, bản vương muốn nhìn xem ngạo khí của hắn còn có thể duy trì đến khi
nào!” Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Bọn lính vẫn nhìn chằm chằm Sở Lăng Thường bằng ánh mắt đầy địch

ý…

Hổ Mạc than nhẹ một tiếng, suy nghĩ một chút rồi cũng theo hắn rời

đi…

***

Đến giữa trưa, ánh mặt trời chiếu thẳng vào thân thể Sở Lăng Thường,

trường bào màu trắng đã sớm bị bùn đất cùng mồ hôi làm ướt nhẹp, sợi dây
thừng thô ráp như cứa vào cổ tay nàng. Cả người Sở Lăng Thường đều mất
đi tri giác, một chút khí lực phản kháng đều không có, đầu nàng gục xuống,
chiếc cằm nhỏ xinh tỳ xuống ngực trông hệt như một con mồi đang hấp hối
treo lơ lửng trong gió.

Xung quanh chỗ treo nàng, một nhóm binh lính Hung Nô đang vội vàng

hạ trại, nhóm khác thì theo Hách Liên Ngự Thuấn vào trong núi săn thú,
dường như bọn họ đã quên bẵng mất tên tù binh là nàng.

Ý thức của Sở Lăng Thường không biết đã khôi phục rồi lại ngất đi bao

nhiêu lần. Mỗi lần tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy đau nhức đến chết lặng
nhưng nàng biết rõ, tên nam nhân khát máu kia sẽ không để nàng chết dễ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.