ĐẠI HOÀN DƯ - CHO TA KHUYNH THẤT GIANG SAN - Trang 500

Nghĩ lại cũng thật sự buồn cười, nàng cũng đâu dám mong được đối xử

tốt cơ chứ.

Tâm tình đang bình ổn của Sở Lăng Thường cho đến lúc tiến vào bên

trong phủ thì hoàn toàn bị đập tan.

Nàng chưa từng nghĩ tới phủ đệ này lại xa hoa rộng lớn đến như thế.

Bước qua cửa lớn là những con đường phủ kín đá cuội, rồi lại từ đường lớn
tản ra các nhánh nhỏ về hai phía khiến cho cả tòa phủ đệ lớn thế này trông
hệt như một con hùng ưng đang giang cánh. Chính giữa khuôn viên của
phủ đệ là một tòa đại điện, phía trên có tấm biển với những chữ Hung Nô
ánh vàng rực rỡ. Tuy Sở Lăng Thường xem không hiểu nhưng thực sự có
thể dùng từ “hoa lệ” để hình dung nó. Ngẩng đầu nhìn lên, nàng lại thấy
một thứ ánh sáng lấp lánh do loại ngói lợp mái điện tỏa ra. Loại ngói này
nàng chưa từng thấy ở Hán cung bao giờ, cũng không thấy sử sách có ghi
chép lại.

Từ mái điện tỏa ra thứ ánh sáng màu lam dịu mát, dưới ánh sánh mặt

trời như có thêm sắc hoàng kim, giống như một loại men cực kỳ tiên diễm.
Đưa tầm mắt nhìn về phía các mái điện xung quanh, nàng thấy chúng đều
lợp cùng một loại ngói này khiến cho các góc mái, linh thú, bảo đỉnh đều
được khúc xạ những tia sáng đẹp mắt.

Rốt cục đây là thứ gì vậy?

Nàng càng nhìn càng thấy kỳ quái nhưng không có mở miệng hỏi. Lại

nghĩ đến chuyện Hung Nô là ngoại tộc xâm lược, thậm chí viễn chinh lấn
chiếm ranh giới của nhà Hán, thì việc họ lấy những thứ kỳ lạ này làm đồ
trang trí cũng không có gì lạ.

Lại nhìn về hai bên, phía đông có một tòa điện nhỏ, phía tây cũng có

mấy dãy nhà. Nàng còn chưa kịp nhìn rõ ràng đã thấy một cô gái ăn mặc
theo lối nha hoàn chạy tới, rồi “cộp” một tiếng, quỳ xuống trước mặt Hách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.