DẶM XANH - Trang 106

nợ của tôi - một bộ phận mà tôi hầu như đã quên bẵng, ngoại trừ khi nó
cung cấp cho tôi khoái cảm thể xác cực độ nhất mà một người đàn ông có
thể hưởng - bây giờ có cảm giác như nó đang tan chảy, tôi chờ đợi khi nhìn
xuống sẽ thấy máu trào ra từ đầu mút, nhưng vẫn là một dòng nước tiểu
hoàn toàn bình thường.
Tôi bám vào đống củi bằng một bàn tay và bịt miệng bằng bàn tay kia, tập
trung tinh thần để khóa miệng lại. Tôi không muốn làm vợ tôi hoảng sợ tỉnh
giấc với một tiếng thét. Dường như tôi cứ tè ra mãi mãi, nhưng sau cùng
dòng nước khô đi. Đến lúc ấy, cơn đau đã lún sâu vào dạ dày và tinh hoàn
của tôi, cắn xé đau buốt như những cái răng cáu kỉnh. Trong một lúc lâu -
có lẽ dài đến một phút - tôi mất khả năng sinh lí để đứng dậy. Sau cùng cơn
đau bắt đầu dịu xuống và tôi cố sức đứng lên. Tôi nhìn bãi nước thải của
mình đã thấm vào lòng đất, tự hỏi không hiểu vị Chúa Trời lành mạnh nào
lại có thể sáng tạo ra một thế giới, ở đó chỉ một vũng ẩm ướt nhỏ nhoi như
vậy lại phải trả giá bằng một cơn đau khủng khiếp đến thế.
Tôi sẽ gọi đến sở báo bệnh, tôi nghĩ, và rốt cuộc đi gặp bác sĩ Sadler. Tôi
không ưa cái mùi hôi thối và gây buồn nôn của những viên thuốc sulfa của
bác sĩ Sadler, nhưng bất cứ điều gì cũng tốt đẹp hơn là quỳ bên cạnh đống
củi, cố nhịn không hét lên trong khi cái của nợ báo cáo rằng nó đang hiển
nhiên bị nhúng dầu hỏa và thiêu đốt.
Sau đó, trong lúc nuốt viên aspirin trong nhà bếp của chúng tôi, và lắng
nghe Jan nhẹ nhàng ngáy trong căn phòng kia, tôi nhớ lại hôm nay là ngày
William Wharton được ấn định nhập Khu, và Brutal sẽ không có mặt - bảng
phân công giao nhiệm vụ cho anh ta ở bên kia trại giam, giúp việc dọn nốt
phần thư viện còn lại và một số thiết bị bệnh xá bỏ sót đến tòa nhà mới. Có
một điều tôi đã không cảm nhận đúng mặc dù bị cơn đau, là bỏ mặc
Wharton cho Dean và Harry. Họ là những người tốt, nhưng báo cáo của
Curtis Anderson đã cho biết William Wharton là tin xấu khác thường.
Thằng nhóc này cóc cần đời, anh ta đã viết như thế, gạch dưới để nhấn
mạnh.
Lúc ấy cơn đau đã dịu đi một chút và tôi có thể suy nghĩ. Ý tưởng hay nhất,
dường như đối với tôi, là sớm đến trại giam. Tôi có thể đến đó vào sáu giờ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.