DẶM XANH - Trang 108

họ nói sẽ ấn hành chúng trong tạp chí y khoa lớn nào đó tận New England.
Kích thước nó bằng quả chanh, họ bảo thế, và lan sâu tận bên trong, nơi họ
không thể giải phẫu. Họ nói vợ tôi sẽ chết vào Giáng sinh. Tôi chưa nói cho
bà ấy biết. Tôi không nghĩ ra cách nào. Tôi không nghĩ ra cách nào, dù phải
chết.
Rồi ông ấy bắt đầu khóc, những tiếng nấc to, tắc nghẹn khiến tôi vừa
thương xót vừa như kinh hoàng - khi một con người biết giữ mình nghiêm
ngặt như Hal Moores rốt cuộc mất kiềm chế, quả là hãi hùng khi phải chứng
kiến. Tôi đứng đó một lúc, rồi tiến đến và quàng tay quanh vai ông. Ông dò
dẫm đưa cả hai tay ra tìm tôi, như một người chết đuối, và bắt đầu nức nở
trên bụng tôi, tất cả những kiềm chế trôi sạch. Sau đó, khi tự trấn tĩnh lại
được, ông xin lỗi. Ông ấy xin lỗi mà không nhìn mắt tôi, như một con
người vẫn làm khi anh ta cảm thấy đã tự gây bối rối đáng sợ cho bản thân,
có thể sâu đậm đến mức anh ta không bao giờ chịu đựng nổi. Một người có
thể thôi ghét bỏ con người khi trông thấy anh ta trong tình trạng như vậy.
Tôi nghĩ giám thị Moores tốt đẹp hơn thế, nhưng không nhớ lí do mà vì nó
tôi đến đây, và khi rời khỏi văn phòng của Moores, tôi đi đến Khu E thay vì
trở ra xe. Lúc ấy viên aspirin đang có tác dụng, và cơn đau trong phần giữa
của tôi đã giảm xuống mức một tiếng đập khẽ. Cách nào đó, tôi sẽ qua được
một ngày, tôi nhận xét, ổn định gã Wharton, kiểm tra lại với Hal Moores
chiều hôm ấy, rồi xin nghỉ bệnh vào ngày mai. Điều tệ hại đã vượt qua được
nhiều, tôi nghĩ, mà không mảy may biết rằng tai họa ngày hôm ấy thậm chí
chưa bắt đầu.
- Bọn tôi cứ tưởng nó còn say thuốc sau các xét nghiệm chứ. - Dean lên
tiếng vào chiều hôm ấy. Giọng anh ta nói khẽ, khàn khàn, gần như một
tiếng ho và trên cổ nổi lên những vết bầm đỏ, hơi đen. Toi có thể thấy là
anh ta bị đau khi nói chuyện và định bụng bảo anh ta bỏ qua vụ việc đi,
nhưng đôi lúc giữ im lặng còn gây đau đớn hơn thế. Tôi xét đoán đây chính
là một trong những thời khắc đó và ngậm kín miệng. - Tất cả chúng ta đều
nghĩ nó say thuốc, đúng không?
Harry Terwilliger gật đầu. Cả Percy, đang ngồi tách ra trong cái nhóm một
người hờn dỗi của hắn, cũng gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.